Hai nhà thành hàng xóm, vui vẻ nhất chính là Tiểu tứ bối nhi. Mẫu thân luôn bận rộn, không có thời gian chơi cùng hắn, nhưng thẩm thẩm không bận, ngoại trừ ôm muội muội đi dạo hoa viên, thì ở phòng bếp làm đồ ăn, vì thế Quách tiểu thiếu gia liền thành người ăn không uống không của Chu gia.
Mùng chín tháng chín, Nhã Phượng sinh một đứa nhỏ mập mạp, vì sinh vào chín tháng chín, phủ Uy viễn hầu liền gọi là La Dương, người một nhà cười không khép miệng.
Hôm đó tắm ba ngày, thời tiết sáng sủa, bầu trời xanh ngàn dặm không gợn mây. Sáng sớm, hai nhà đi Đăng Châu tới phủ Uy viễn hầu.
Chu Lãng cùng Quách Khải cưỡi ngựa đi phía trước, hộ tống kéo ngựa cho thê nhi. Đi đường gặp thung lũng, Quách Khải hưng trí, hô về phía xe ngựa: “Thần Thần, cưỡi ngựa không.”
Tiểu tứ bối nhi nghe thấy tiếng phụ thân, lập tức mở to mắt, leo đến cạnh cửa xe, vén màn trướng lên giơ giơ tay mập mạp với phụ thân: “Phụ thân, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa...”
Quách Khải cười tươi: “Con trai, con ngồi trong xe một lát, đoán xem phụ thân với nương con ai thắng, rồi phụ thân cho con cưỡi.”
Tiểu tứ bối nhi nghe cái hiểu cái không, chỉ hoan hô nhảy nhót dậm chân trong xe: “Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa…”
Trần Thần nhìn cảnh bên ngoài núi xanh ngát một cái, không khỏi động tâm, nói với Tịnh Thục: “Vẫn cứ trong phủ mãi, cũng không có ý nghĩa, hôm nay thời tiết tốt, ra ngoài cưỡi ngựa cũng không tồi, muội muốn đi hay không?”
Tịnh Thục lắc đầu, dịu dàng cười nói: “Muội không đi, biểu tẩu đi đi, muội trông đứa nhỏ cho.”
Tiểu nương tử ôn nhu hiền thục, Trần Thần nhìn muốn cười, nữ tử khéo léo tinh tế như vậy, lúc trước nếu thật sự gả cho Quách Khải cẩu thả kia, còn không biết phải ngầm lau nước mắt bao nhiêu đâu, may Chu Lãng kín đáo thận trọng, vừa xứng với nàng.
Gọi Đinh Hương vào trong xe trông nhi tử, Trần Thần ra ngoài lên ngựa. Quách Khải hô với Chu Lãng: “A Lãng, chúng ta thi thế nào? Cho đệ xem trình độ biểu tẩu đệ một phen.”
Chu Lãng không cho là đúng nhìn qua, trong lòng cười biểu ca lấy nương tử giữ như bảo bối, nữ tử cưỡi ngựa có thể chạy nhanh sao? Nương tử của hắn cũng biết cưỡi, ngồi trên yên ngựa đi từng bước, như đang tản bộ. Biểu muội Chử Quân Dao cũng biết cưỡi ngựa, đó là nha đầu giả nam, nhưng cũng là dũng mãnh có thừa, cưỡi ngựa rất tốt.
“Được thôi, vậy thì để biểu tẩu chạy trước một bước đi.” Chu Lãng rộng rãi nhượng bộ.
Quách Khải cười ha ha: “A Lãng, đệ đừng coi thường nàng, đệ sẽ hối hận. Nào, chuẩn bị, ta đếm một hai ba xuất phát. Một, hai, ba…”
Trần Thần tự tin cười, cũng không bởi vì mình là nữ nhân liền chiếm tiện nghi, theo hiệu lệnh, xuất phát cùng bọn hắn, thúc ngựa giơ roi chạy.
Tịnh Thục xuyên qua cửa xe nhìn ra bên ngoài, mới đầu nàng chỉ nhìn bóng lưng cao ngất của phu quân mình, về sau từ từ bị bóng sáng tiêu sái của Trần Thần hấp dẫn. Một nữ tử như vậy mà cũng có thể cưỡi ngựa tốt như vậy, thân thể nàng ta ở trên lưng ngựa, động tác linh hoạt tùy ý, cùng với con ngựa cao to, gió lướt qua trên tóc nàng ta, cảnh sắc như tung bay, có một không hai.
Đối với nữ tử từ nhỏ lớn lên ở Giang Nam mà nói, dịu dàng thanh tú là mục tiêu nàng theo đuổi, đoan trang kính cẩn là mục tiêu của nương dành cho nàng. Từ lúc quen Trần Thần, nàng mới biết, hóa ra nữ nhân cũng có thể sống tùy ý không bị cản trở, vai đỡ gánh nặng, sang sảng đại lượng.
Trong nháy mắt, ba con ngựa liền biến mất không thấy nữa, đám thị vệ đồng loạt thán phục: Phu nhân thân thủ thật tốt!
Tiểu tứ bối nhi liều mạng ngó ra cửa, nhìn phụ mẫu đã chạy xa không thấy nữa, dùng sức quơ quơ cánh tay mập mạp hô to: “Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa…”
Gã sai vặt bên cạnh Quách Khải, Quách Bồi chạy lại: “Tiểu thiếu gia, người muốn cưỡi ngựa sao? Không bằng ta ôm người đi.”
Đinh Hương vội vàng ôm chặt Tiểu tứ bối nhi, như sợ bị hắn đoạt đi, trừng mắt với Quách Bồi nói: “Ngươi thôi chưa? Nhỡ làm tiểu thiếu gia ngã, ta phải nói thế nào với phu nhân?”
Quách Bồi thẳng thắn trừng mắt: “Ha! Xem thường ta?”
Tiểu tứ bối nhi cũng không biết là ngu hiểm, duỗi tay nhỏ ra phía Quách Bồi. Đinh Hương vì dỗ hắn quay lại, đã nói: “Ôi ôi, tiểu thư gọi ca ca kìa, người có nghe thấy không? Tiểu thiếu gia, biểu tiểu thư gọi người đấy.”
Những lời này thành công thu hút lực chú ý của tiểu tử, phủi đất quay đầu lại, vui sướng nhìn tiểu nha đầu: “Gọi ca ca, muội muội, muội muội, gọi ca ca.”
Sắc mặt tiểu nha đầu điềm tĩnh, bỗng nhiên bị người khác nhìn, có chút xấu hổ cọ xát trong ngực mẫu thân, mở miệng nhỏ “a” một tiếng.
“Muội muội…” Tiểu tứ bối nhi kéo tay mập mạp của nàng, xe ngựa xóc nảy, móng tay lại dừng trên mu bàn tay của nàng.
“Oa…” một tiếng, tiểu nha đầu khóc lên, trốn trong lòng mẫu thân không chịu nhìn hắn. Tiểu tứ bối nhi trợn to hai mắt ngây thơ, bất đắc dĩ nhìn thẩm thẩm dỗ muội muội. Hắn thích nàng như thế, luôn luôn muốn kéo tay nhỏ của nàng. Nhưng muội muội giống như không làm sao thích mình, ài! Tiểu tử buồn bực gãi gãi đầu.
Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Tiểu tứ bối nhi vừa hướng ra ngoài vừa nhìn thấy, là phụ mẫu trở lại, vui mừng nhảy dựng lên, phất phất tay với phụ thân: “Phụ thân, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa…”
“Được, con trai, phụ thân ôm con cưỡi ngựa.” Quách Khải thúc ngựa tới, ôm hài tử lên trên lưng ngựa, thúc ngựa chẫm rãi chạy, từng bước từng bước, chọc đến Tiểu tứ bối nhi cười không ngừng.
Tiểu nha đầu nín khóc, nhìn biểu ca ngồi trên lưng ngựa, cũng thấy mới mẻ. Quơ hai tay nói: “Ngựa, ngựa…”
Tịnh Thục kinh ngạc ôm lấy nữ nhi, chọc nàng nói mấy câu, sau đó cười tươi như hoa nhìn về phía Chu Lãng: “Phu quân, Nữu Nữu có thể nói ngựa rồi.”
Chu Lãng cưỡi ngựa lại: “Vậy sao? Xem ra nữ nhi nhà chúng ta cũng thích cưỡi ngựa. Nào, phụ thân ôm con cưỡi ngựa.”
Tay lớn duỗi ra, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, nhìn nàng mắt mở to, đen láy tò mò nhìn đầu ngựa. “Nào, Nữu Nữu gọi phụ thân, nào… phụ thân…”
Hắn dịu dàng dỗ nữ nhi, lại không nghĩ bên cạnh vang lên một tiếng giòn tan: “Phụ thân.”
Quay đầu nhìn lên, lại thấy Tiểu tứ bối nhi hơi tự hào ngẩng đầu, cười hì hì nhìn Chu Lãng.
Quách Khải bị chọc cười: “Xú tiểu tử, phụ thân không được gọi bừa. Ngươi đây là khoe khoang ngươi biết gọi phụ thân hả? Hay là vội vã nhận nhận phụ rồi? Ha ha…”
Tất cả mọi người nở nụ cười, đến đám người hầu cũng cảm thấy không khí thoải mái, không che giấu mỉm cười.
Chu Lãng buồn cười nhìn hai cha con kia một cái, chế giễu nói: “Ngươi muốn nhận nhạc phục, còn phải hỏi Nữu Nữu nhà ta có chịu hay không nữa. Nữu Nữu, con có thích ca ca không?”
m “Thích” này, Nữu Nữu không nói ra được. Nhưng nàng có thể nói “không”, bình thường lúc chơi cùng phụ thân, sẽ nói không không phun bong bóng trong miệng. Giờ phút này thấy phụ thân trêu nàng, miệng nhỏ liền thổi một tràng: “Không…”
Chu Lãng cười xấu xa, đắc ý nhìn qua: “Ngươi coi, Nữu Nữu không đồng ý. Nữu Nữu nhà chúng ta vẫn thích cưỡi ngựa thôi, nào sờ bờm ngựa, chơi vui không?”
Tịnh Thục ngồi ở trong xe, ánh mắt một khắc cũng không rời nữ nhi cùng phu quân, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chàng cẩn thận đừng để con ngã.”
Chu Lãng ngoái đầu nhìn lại cười: “Nương tử lo lắng sao? Nàng cũng tới ngồi trong lòng ta đi, ta ôm nàng, nàng ôm Nữu Nữu, liền an tâm rồi.”
Trước mặt nhiều người nói mấy lời trêu chọc như vậy, mặt tiểu nương tử liền đỏ lên, hạ màn xe xuống không nhìn hắn nữa.
Chu Lãng nhìn xe ngựa cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, trong đầu đều là bộ dáng thẹn thùng của nương tử, thật muốn nhảy lên xe, hung hăng bắt nạt nàng.
Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm bờm ngựa rất lâu, rốt cục cũng vươn tay ra bắt lấy, liền nâng lên trên. Tiểu hài tử xuống tay không nặng không nhẹ, lại nắm chặt không rời. Ngựa đen bị đau, hít dài một tiếng, bốn vó vung lên chạy như điên.
Quách Khải ngẩn ra, vội vàng giao hài tử cho Trần Thần, thúc ngựa đuổi theo. “A Lãng, đem Nữu Nữu cho ta.”
Chu Lãng một tay nắm cương ngựa, một tay ôm chặt nữ nhi, coi như không thấy Quách Khải đuổi theo, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, liên thanh thét to, muốn dựa vào lực của mình khống chế ngựa lại.
“A Lãng…” Quách Khải đã đuổi tới bên cạnh hắn, giơ tay bắt Nữu Nữu.
Vào thời khắc nguy hiểm, thân là phụ thân Chu Lãng theo bản năng bảo vệ nữ nhi, không chịu buông tay. May mà chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi kinh ngạc cũng có thể rất nhanh liền bình tĩnh lại, dưới hiệu lệnh của chủ nhân, từ từ chậm lại.
Chu Lãng ghìm chặt ngựa, vội vàng nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng: “Nữu Nữu đừng sợ, phụ thân bảo vệ con.”
Nữu Nữu bị sợ hãi, hai mắt mất đi tiêu cự, loạng choạng tròn tròn nhìn về phía phụ thân, cũng không có cảm giác sợ hãi, chỉ là có chút không tìm ra phương hướng.
“Phụ thân…” Tiểu cô nương nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, muốn nói lại giống như gần kề, Chu Lãng sững sờ nhìn một hồi, mới giật mình vui vẻ nói: “Nữu Nữu nhà ta biết gọi phụ thân rồi.”
Đoàn xe đuổi theo phía sau, Tịnh Thục đã sớm gấp tới từ trong toa hành khách chạy đến bên ngoài, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy. Lúc nhận lấy nữ nhi, ôm vào trong ngực, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Nàng không cần sợ, có ta đây.” Chu Lãng nói khẽ.
Tiểu nương tử khẩn trương ôm chặt nữ nhi, xoay người liền vào xe ngựa, cũng không chịu liếc hắn một cái.
Người gây họa như hắn nhức đầu, không tiếng động thở dài, chân dài vừa nhấc lên xe ngựa, Đinh Hương thức thời xuống xe, đem không gian để cho hai phu thê.
“Nương tử… Ta sẽ bảo vệ nữ nhi, nàng không cần lo như vậy.” Chu Lãng nắm lấy tay nàng, lại bị nàng né tránh, đầu ngón tay chỉ chạm vào không khí.
Nữu Nữu ở trong ngực nương cảm thấy có chút chặt, vặn thân thể chuyển qua, nhìn thấy Chu Lãng liền hớn hở giơ ra đòi ôm: “Không…”
“Nữu Nữu, gọi phụ thân, phụ thân…” Chu Lãng hướng dẫn nàng.
“Nha…” Tiểu nha đầu ngọt ngào ngây thơ gọi một tiếng.
Chu Lãng kích động cầm tay nữ nhi: “Nương tử, nàng xem, Nữu Nữu biết gọi phu thân rồi.”
Tịnh Thục cúi mắt xuống nhìn về phía nữ nhi, thật sự biết gọi phụ thân rồi, thật làm người ta hâm mộ. Lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Lãng, ánh mắt lại không hiền nữa.
“Tịnh Thục, nàng cứ yên tâm đi, cho dù phải liều tính mạng ta cũng sẽ bảo vệ nữ nhi, sẽ không để cho nữ nhi chịu chút tổn thương nào, tin tưởng ta, nha? Mạng của ta là phải bảo vệ hai mẹ con nàng, dù thịt nát xương tan…”
Tịnh Thục nâng tay lên che miệng của hắn, không cho hắn nói thêm gì nữa, oán trách nhìn hắn một cái: “Ta đương nhiên biết chàng sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ nữ nhi, nhưng nếu chàng bị thương, ta sẽ không đau lòng sao? Chàng chỉ nghĩ đến bảo vệ chúng ta, nếu là khó giữ được mình, về sau còn có thể bảo vệ chúng ta sao? Chàng ngốc sao?”
Tiểu nương tử luôn dịu dàng ít nói, Chu Lãng là lần đầu tiên bị mắng, trong lòng lại ấm áp. Cánh tay vươn ra, đem hai mẹ con nàng vào trong ngực, cười nói: “Nương tử yên tâm đi, ta khẳng định sẽ bảo trọng thân thể, sống lâu trăm tuổi. Như vậy mới có thể vĩnh viễn bảo vệ hai người các nàng.”
Ngoài cửa xe vang lên tiếng trêu tức của Quách Khải: “Hóa ra thần tiễn Chu Lang không chỉ có tiễn pháp rất cao, lời nói cũng hết sức ngọt, không biết là học được ở đâu.”
Tịnh Thục xấu hổ đỏ mặt, tay nhỏ đẩy đầu gối hắn: “Chàng mau đi ra đi, ta không thở nổi.”
“Thật không thở nổi? Vậy nàng hôn ta một cái, ta liền ra.” Chu Lãng nhất quyết không tha nắm lấy tay nàng.
Tịnh Thục đương nhiên cũng không chịu, thấy nữ nhi nắm tay bỏ vào miệng, liền biết nàng đói bụng. Vén vạt áo lên hết sức chuyên chú cho nữ nhi ăn sữa, không nhìn hắn nữa.
Chu Lãng nhìn thân thể trắng noãn của nàng, cũng theo động tác của nữ nhi, nuốt nước miếng. Đột nhiên ôm chặt nàng, chặt chẽ hôn đôi môi, thưởng thức hương vị.
Tiểu nha đầu cảm thấy chơi vui, dừng động tác lại, miệng ngậm hạt anh đào, lẳng lặng nhìn phụ mẫu, không biết đây là trò mới gì.
Trống ngực Tịnh Thục đập thình thịch, người ngoài xe nhiều như vậy, nói không chừng Quách Khải không thấy câu trả lời, lập tức sẽ xốc màn xe lên ngó vào trong. Tay nàng mềm nhũn dùng lực đẩy Chu Lãng ra, dương gương mặt đỏ ửng lên xin tha thứ nói: “Phu quân mau đi ra đi, về nhà chúng ta lại nói tiếp được không?”
Chu Lãng xuống xe, lập tức lên ngựa, trên mặt cố kìm nén cười, đón lấy gió thu, nhìn về phía bầu trời xanh. Hai cánh chim bay lượn đang ở phía trước, hắn giương cung lắp tên liền muốn thể hiện một chút thân thủ, lại bỗng nhiên thu lại. Cứ để chúng ở bên nhau đi, làm một đôi hạnh phúc, sau lại nuôi thêm một tổ chim nhỏ, cả nhà vui vẻ bay lượn trên bầu trời xanh.