• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy

Tiểu Nhã thoải mái, Tĩnh Thục lúc này mới yên tâm, cảm thấy bản thân hoàn thành một sứ mệnh lớn. Mấy ngày nay vì chuyện của Tiểu Nhã mà lo lắng, cũng sắp đem nàng mệt muốn chết, may mà phu quân thường xuyên về nhà hỗ trợ, lại có biểu tẩu giúp đỡ, lúc này mới đủ cấp bậc lễ nghĩa, đem sự tình viên viên mãn mãn.

Qua năm mới, ngày sinh tới gần, mỗi đêm Chu Lãng đều phi ngựa về nhà, sáng sớm nhìn thê tử ngủ an ổn, không động tĩnh gì, lại tới quân doanh. Đang lúc trời lạnh, Tĩnh Thục thương hắn, bảo hắn dăm ba bữa trở về một chuyến là được. Nhưng Chu Lãng không nghe, vẫn đi sớm về muộn như cũ, trở về nhìn nương tử khỏe mạnh, hắn cũng an tâm.

Hôm nay Tết Nguyên tiêu, Chu Lãng muốn ở nhà cùng nương tử ăn tết, liền ôm nàng ngủ nướng một giấc. Lại bị trong quân đưa tới tin cấp báo đánh thức, giặc cỏ thừa dịp ăn tết đề phòng không mạnh, bình minh liền đánh lén Bồng Lai, hiện giờ hai bên đang chiến đầu kịch liệt.

Chu Lãng nhận được chiến báo, nhanh chóng đứng dậy mặc áo giáp, cưỡi ngựa xuất phát. Tĩnh Thục nhìn thấy toàn thân hắn đều là vẻ nghiêm túc lo lắng, trong lòng băn khoăn, đều vì nàng khiến cho phu quân phân tâm, mới mệt nhọc như vậy.

Sau khi hắn rời đi, lúc Tĩnh Thục ăn điểm tâm cảm thấy bụng có chút đau, tưởng rằng ăn đồ không tốt, nhịn một chút liền qua. Ai ngờ trận đau này càng lúc càng lợi hại, giống như bị kim châm. Gọi bà mụ tới sờ, đã mở ra một đốt ngón tay, đây là sắp sinh rồi.

Phủ thứ sử lập tức vội vàng người người bận rộn, Trần Thần gọi những bà mụ bà vú đã kêu tới, lại dặn nha hoàn chuẩn bị nước ấm, vải bông các loại, Thải Mặc chuẩn bị tã lót cho đứa nhỏ, y phục cũng đã đem ra.

Còn tính phái người thông báo cho Chu Lãng, Tĩnh Thục run rẩy dặn: “Nếu đang chiến sự thì đừng nói cho chàng, đao thương không có mắt, đừng để chàng phân tâm.”

Vóc người Tĩnh Thục nhỏ, bụng lại rất lớn, rất là tốn sức. Lúc cơn đau đến chết đi sống lại vẫn chưa sinh được, Chử Bình chạy vội về đưa tin.

“Bên kia chiến sự còn chưa kết thúc, Tam gia nói hắn rất nhanh liền trở lại, để ta về trước báo tin, nói là… nếu có nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ phu nhân.” Chử Bình ở bên ngoài thở phì phò, lớn tiếng bẩm báo với Trần Thần.

Tĩnh Thục ở trong phòng tự nhiên cũng nghe được tiếng của hắn, nước mắt tràn ra…

Nhà người ta đều là bảo vệ đứa nhỏ, hắn lại muốn bảo vệ nàng, hắn có bao nhiêu lo lắng nàng gặp chuyện không may, mới để Chử Bình về báo trước chứ.

Trần Thần quay vào trong nhà, cầm chặt tay Tĩnh Thục: “Muội nghe được rồi hả, A Lãng yêu muội bao nhiêu, sợ muội nguy hiểm, cố ý dặn trước nhất định phải bảo vệ muội. Muội nhanh dùng lực, thêm chút lực là có thể sinh đứa nhỏ ra, một nhà ba người hạnh phúc mĩ mãn.”

Tĩnh Thục dùng lực gật gật đầu, dùng hết lực toàn thân sinh đứa nhỏ, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt đã đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt.

Lúc Chu Lãng mặc áo giáp Đô úy, mang theo đầy máu tươi chạy vào trong viện, nghe được Tĩnh Thục gần như điên cuồng hô to một tiếng: “A…”

Tiểu nương tử vẫn luôn ôn ôn nhu nhu, chưa bao giờ cao giọng nói chuyện. Hét một tiếng chói tai như vậy, chắc nàng rất đau, hắn lại không ở cạnh nàng.

Chu Lãng đi nhanh vào cửa, một bà mụ thấy nam nhân vào cửa, vội ngăn lại: “Phòng sinh là chỗ không tốt, mời đại nhân ra ngoài chờ.”

“Mau tránh ra, gia còn sợ máu chắc?” Hắn đã cả người toàn vết máu, chỉ cần nương tử không sợ là được.

Tĩnh Thục mặt đầy mồ hôi, mấy lọn tóc tán loạn dán trên má, thấy hắn tiến vào, suy yếu hỏi han: “Chàng không sao chứ?”

Chu Lãng tiến nhanh đến, quỳ một gối xuống bên giường, cầm tay nương tử: “Ta không sao, không bị thương, trên người đều là máu của kẻ địch. Nàng mau dùng sức, sinh đứa nhỏ ra, một nhà ba người chúng ta ở cùng một chỗ, thật tốt.”

Hắn muốn đưa tay giúp nàng lau mồ hôi, lại phát hiện trên tay mình vẫn dính máu, liền cầm khăn ở đầu giường nhẹ nhàng xoa cho nàng.

Bà mụ hô: “Phu nhân mau, mau dùng lực, đứa nhỏ sắp ra rồi.”

Chu Lãng nắm chặt tay nàng, hận không thể đem toàn bộ sức trên thân mình truyền cho nàng. Tĩnh Thục hít một hơi, gắt gao cắn môi dưới, tay nắm lấy ngón tay cái của hắn, dùng hết sức toàn thân.

“A, đứa nhỏ ra rồi.” Bà mụ hô một tiếng, Tĩnh Thục chậm rãi nhắm mắt lại, yên tâm mà hôn mê.

Chu Lãng yên lặng nhìn thê tử sắc mặt tái nhợt, môi dưới cắn đã chảy máu, mồ hôi chảy thành dòng nhỏ. Hắn dơ tay nhẹ nhàng giúp nàng lau đi, kéo kéo góc chăn cho nàng, để nàng nghỉ ngơi, lúc này mới đứng dậy nhìn đứa nhỏ vừa sinh ra.

Trần Thần ôm đứa nhỏ quấn trong tã lót tới cho hắn xem: “Là nữ nhi, đệ xem nó rất an tĩnh, chỉ khóc vài tiếng, liền ngủ thiếp đi.”

Chu Lãng cúi đầu nhìn đứa nhỏ, nhỏ nhỏ mềm yếu, hắn cũng không dám ôm lấy, xoa xoa tay khẩn trương cười cười: “Biểu tẩu ôm nó trước đi, giúp ta để ý Tĩnh Thục, ta đi đổi bộ y phục, rất nhanh liền trở về.”

Lúc Tĩnh Thục tỉnh lại, chỉ thấy phu quân đã thay đồ, ngồi ở bên giường, mặt ôn nhu ôm đứa nhỏ trên tay. Thấy nàng tỉnh lại, Chu Lãng vui mừng cười, ôm đứa nhỏ đến trước mắt nàng cho nàng xem: “Nữ nhi của chúng ta, trắng trẻo mập mạp, cực kì ngoan, giống nàng.”

Tĩnh Thục nhìn gương mặt nữ nhi hồng hào, trong lòng cũng cực kì vui mừng, nhưng chung quy không bằng nhi tử làm cho người ta kiên định, liền sợ hãi hỏi Chu Lãng: “Chàng thích không?”

Chu Lãng cười nở hoa: “Đương nhiên thích, đại bảo bối của chúng ta, sau này phụ thân sẽ nâng niu như hòn ngọc quý trên tay.” Vừa nói, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ một cái, nghiêng đầu đi, cũng thơm trên mặt nương tử một cái: “Sau này, hai người các nàng là đứng nhất trong lòng ta.”

Tĩnh Thục hơi mím môi, ngọt ngào nở nụ cười. Chu Lãng bỗng nhiên lại mắt sắc mày đậm chỉ vào đứa nhỏ để cho nàng coi: “Nàng xem nàng xem, nữ nhi cũng cười này, cũng ngọt như nàng cười vậy.”

Ánh mắt đứa nhỏ còn chưa mở, nửa ngủ nửa tỉnh, miệng nhỏ thỉnh thoảng lại nhích nhích vài cái, giờ phút này là khóe miệng nhếch lên, như đang mỉm cười.

“Nó thật ngoan, đứa nhỏ khác không phải cực kì thích khóc sao? Nó vậy mà không khóc, lại thích cười như vậy.” Tĩnh Thục nhìn đứa nhỏ mình sinh ra, vô cùng thích.

“Bà vú mới cho nó ăn no, tiểu nha đầu ăn uống no đủ làm mộng đẹp.” Ánh mắt Chu Lãng chớp cũng không chớp nhìn tiểu tâm can.

“Bà vú đã cho ăn no rồi, ta còn muốn tự cho con ăn.” Tiểu nương tử có phần mất mác, tay ở trong chăn sờ sờ trước ngực, hơi trương lên.

Chu Lãng đương nhiên phát hiện ra mờ ám của nàng, cách lớp chăn giữ tay nàng: “Không vội, về sau con uống sữa của nàng cũng được, nàng vừa mới sinh con, thân thể yếu ớt, ăn trước vài thứ đi.”

Thải Mặc bưng đồ ăn tiến vào, một chén nước đường đỏ nóng hổi, còn có mấy quả trứng chim vừa mới nấu chín, một chén cháo nấu sềnh sệch.

Chu Lãng sửng sốt, có chút không vừa ý, nương tử mới sinh con vất vả như thế, sao lại không làm chút gì ngon ngon.

Thải Mặc nhìn ra khó chịu của hắn, không đợi hắn lên tiếng liền chủ động giải thích: “Tam gia có điều không biết, từ xưa đến nay ở cữ đều phải ăn những thứ này, trước uống một chén đường đỏ bồi bổ khí huyết, sau đó nô tỳ bóc trứng chim cho phu nhân ăn.”

“Không cần, để ta.” Chu Lãng đỡ thê tử ngồi xuống, lót thêm đệm lót ở sau lưng cho nàng, bưng chén chè lên cho nàng uống, mà bắt đầu bóc trứng chim cho nàng.

Đôi tay quen cầm đao kiếm của hắn, giơ quả trứng chim nho nhỏ, bóc đi từng chút một, lộ ra lòng trắng trứng non mềm mịn nhẵn, giống như làn da mềm mại của nàng.

Trứng chim là quả mới, vỏ không dễ bóc lắm, bị hắn bóc một cái hố nhỏ rồi một hố nhỏ khác, quả thực vô cùng thê thảm. Tĩnh Thục thật sự nhìn không được, tay ngăn lại: “Tự ta làm đi.”

“Không cần, ta có thể.” Chu Lãng lắc mình né tránh, cố chấp cùng quả trứng phân cao thấp. Trứng tròn quá mềm, bóc đến sau cùng tay có chút run lên, lại vẫn kiên trì bóc cho xong. Hắn thở dài một hơi, lộ ra gương mặt tươi cười như trẻ con, hai tay cầm quả trứng nho nhỏ đưa đến trên môi nàng: “Nào, bảo bối, nhân lúc còn nóng mau ăn.”

Tĩnh Thục nhìn hắn vụng về lại cố chấp, trong lòng ấm áp cảm động sắp tràn ra rồi, khi hắn tùy ý mà tự nhiên gọi nàng một tiếng “bảo bối”, trong mắt tiểu nương tử ngập nước đã rơi xuống.

Chu Lãng sợ tới mức sửng sốt: “Làm sao vậy? Không thoải mái? Có phải bụng lại đau rồi không?”

Tĩnh Thục nâng cánh tay lên, dùng tay áo lau nước mắt, nức nở nói: “Không phải, ta chỉ là không ngờ, lại có một ngày hạnh phúc như vậy. Lúc nương ta sinh ta, không ai chăm nàng, nửa đêm lại ôm ta gọi “Noãn Noãn”, bởi vì trong lòng bà rất lạnh. Nếu là bà ở đây, nhìn thấy chàng thương ta như vậy, nhất định cũng sẽ cảm động khóc…”

Chu Lãng ôn nhu cười cười, nhẹ nhàng cầm bên má nàng: “Nha đầu ngốc, nàng vất vả sinh con cho ta như thế, ta làm sao có thể không chăm nàng? Nàng cùng con đều là bảo bối trong lòng ta, nhanh ăn đi.”

Tĩnh Thục ăn hai quả trứng, uống vào nửa chén cháo, cảm thấy trên người có chút sức lực, liền dựa trong lòng phu quân nói chuyện phiếm với hắn.

“Chàng đặt tên cho con đi, đại danh chàng đặt, tiểu danh để ta có được không?” Tĩnh Thục ôm đứa nhỏ, hai phu thê cùng nhau nhìn nữ nhi đáng yêu trong tã lót.

“Được!” Chu Lãng đem một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực, cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, nghĩ nghĩ nói: “Nữ nhi chúng ta sinh vào rằm, tết nguyên tiêu, về sau nhất định cả đời trôi chảy, vẹn tròn hạnh phúc. Liền gọi … Chu Nguyên thế nào?” Hắn nâng tay nương tử lên, viết tên nữ nhi trong lòng bàn tay nàng.

Tĩnh Thục gật đầu: “Hay, thượng nguyên chi dạ, minh nguyệt thiên lý, mông hoạch gia thụy, tứ tư chỉ phúc. Ta cũng muốn một cái tên gọi nhà hay, mọi người thường nói tên càng xấu càng dễ nuôi, ta nghĩ liền gọi là Nữu Nữu đi, nữ nhi nhà chúng ta, rất đáng yêu.”

Chu Lãng dùng ngón trỏ chọc chọc miệng nhỏ của nữ nhi: “Nữ nhi, con có tên rồi đó, ngủ có đủ không, cần uống sữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK