Trên đầu Nhã Phượng đeo đai buộc đầu đỏ thẫm, phía trên thêu hoa năm cánh, để may mắn, lại có thể phòng ngừa sản phụ bị cảm lạnh. Người gầy gầy đôi má tròn tròn, trắng trẻo mập mạp đầy phúc khí. Nhìn thấy mọi người tới, vui mừng cười cười, chống tay ngồi dậy.
“A, đừng động, ta tới đỡ nàng.” La Đàn tay lạnh mắt lẹ vọt tới, cẩn thận đỡ nàng dậy, lót ở sau lưng nàng hai cái gồi mềm.
Nữ quyến trong phòng nở nụ cười, La Đàn yêu thương nương tử không chút che giấu, làm cho Tiểu Nhã xấu hổ đỏ mặt.
“Tam tẩu, biểu tẩu, mọi người tới rồi!” Tiểu Nhã vui mừng cười nói.
Tịnh Thục cùng Trần Thần thỉnh an Thái phu nhân cùng Uy hầu phu nhân, ôm hài tử ngồi ở bên giường, nhìn tiểu tử trong tay Thái phu nhân một cái, đáy lòng cũng cao hứng thay cho Nhã Phượng.
Tịnh Thục đặt Nữu Nữu lên trên giường, bế La Dương, ánh mắt yêu thích: “Chúc mừng Thái phu nhân ôm chắt trai, tâm sự của người đã thành rồi.”
“Ha ha ha,” Thái phu nhân cười đến nếp nhăn khóe miệng đã nhảy dựng lên, gọi nha hoàn lấy trái cây cho bọn nhỏ, “Hai tẩu tử bên đấy, nhờ phúc của các ngươi đó! Ngươi xem đôi kim đồng ngọc nữ này đi, lão thân vừa nhìn thấy liền không lỡ để cho bọn chúng đi rồi.”
Hôm tay Tiểu tứ bối nhi mặt áo màu đỏ cổ tròn, trên lưng đeo đai lưng, nhìn tinh thần lưu loát. Tiểu nha đầu mặc một bộ màu hồng nhạt, kết hợp với váy dài, trên đầu buộc một bím tóc xinh đẹp. Thật đúng là một đôi đồng nữ.
Tiểu Nhã vỗ vỗ tay, cầm con hổ bông chơi đùa với tiểu nha đầu: “Nào, tới chỗ cô cô nào.”
Tiểu nha đầu tám tháng vừa mới học bò, tay nhỏ trắng trẻo mập mạp cật lực chống tay xuống đệm, bàn chân run rẩy từng chút từng chút bò tới. Tiểu tứ bối nhi ở bên cạnh nhìn sốt ruột thay nàng, tay đẩy mông nhỏ cong lên, tiểu nha đầu lập tức nhào vào trên người cô cô, ngoái đầu nhìn tiểu biểu ca vừa “Hành hung” xong, miệng nhỏ hồng hào liền muốn khóc, lại bỗng nhiên ngửi được mùi sữa, quay đầu lại dùng ánh mắt to đáng yêu nhìn cô cô, sao trên người cô cô cũng có mùi của mẫu thân?
“Ha ha ha…” Mọi người bị hai đứa nhỏ làm cho cười thoải mái, Tiểu tứ cảm giác mình làm sai chuyện rồi cũng có phần xấu hổ. Vốn là muốn giúp muội muội một chút, nhưng lại thành đẩy nàng ngã. Nhưng mà không sao, phụ thân nói rồi, lúc chọc mẫu thân giận, liền hôn một cái, sẽ không tức giận nữa.
Vì thế, trước mắt bao người, tiểu hài tử tiêu sái soái khí dũng cảm đi tới phía trước, hôn một cái lên khuôn mặt non mềm của Nữu Nữu.
Tất cả mọi người ngây cả người, lẳng lặng nhìn, chờ tiểu cô nương sẽ thế nào.
Đôi mắt đen lúng liếng của Nữu Nữu mở to sững sờ nhìn tiểu biểu ca, không rõ là có ý gì, bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ cũng hôn mình như vậy, cho rằng đây là trò chơi, liền toét miệng nhỏ cười.
Làm Thái phu nhân cười đến thở hổn hển: “Ai ôi! Một đôi tiểu oan gia, ta còn hi vọng La Dương nhà chúng ta lớn có thể lấy tiểu biểu tỷ như hoa như ngọc Chu gia, xem ra là bị Tiểu tứ đoạt trước rồi…”
Mọi người lại cười to một trận, không khí trong phòng vui mừng hòa hợp. Uy viễn hầu phu nhân ngồi ở bên giường nhìn con trai cười ngây ngô, cười nói: “Đại cữu ca kiêm quan trên của con đã tới, còn không đi chào hỏi, sao vậy không nỡ rời nương tử hả?”
La Đàn quả thật không muốn rời khỏi, hắn đã nghĩ ghé vào bên cạnh Tiểu Nhã, ngửi mùi sữa thơm trên người nàng. Hai đêm nay, nãi nãi không cho hắn ngủ ở đây, sợ ảnh hưởng Tiểu Nhã cùng đứa nhỏ nghỉ ngơi. Nhưng hắn muốn nhìn bọn họ, cả đêm không gặp, ban ngày cũng không nỡ đi. Đang nói chuyện, nha hoàn bưng canh cá diếc tới, đây là canh cá hấp cách thủy, một chút gia vị cũng không bỏ, đến muối cũng không có, Tiểu Nhã thoáng nhìn liền nhíu mày.
“Sữa không đủ sao?” Tịnh Thục nhẹ giọng hỏi, phàm là đã sinh con rồi đều biết, canh cá diếc là cho có sữa, nhưng lại cực kì khó uống.
Tiểu Nhã có chút đỏ mặt: “Kì thật cũng không thiếu, chỉ là có thêm cho đứa nhỏ ăn.”
“Có ăn được, như vậy mới khỏe mạnh.” Thái phu nhân ôm đứa nhỏ tới, nhìn thấy hắn mặt mày liền tự nhiên hớn hở.
Tiểu Nhã kím nén, ực một cái uống cạn bát canh, vội vàng cầm chén giao cho nha hoàn. La Đàn rất nhanh đưa khăn cho nàng lau miệng, Tiểu Nhã lướt qua mới biết, hắn lén để một viên mứt hoa quả cho nàng. Như vậy không sợ người khác nói nàng yếu ớt, lại có thể át đi mùi cá.
Tiểu Nhã nâng đôi mắt hơi hơi ngấn nước nhìn phu quân mình, cười thỏa mãn.
“Tiểu Nhã, nàng ngồi lâu rồi, liền nằm xuống đi, đừng để bị mệt, ta đi xem Tam ca cùng biểu ca.” La Đàn lưu luyến rời khỏi, vẫn không quên dặn nàng.
Nghi thứ tắm ba ngày bắt đầu trong tiếng nói tiếng cười, trong thùng gỗ lớn bỏ máy cành hòe ngải cứu nấu thành nước ấm, bà đỡ ở bên ngoài hô to một tiếng "Thêm bồn lâu!" . Mọi người nhao nhao bỏ bạc, đồng tiền, cánh hoa, trứng chim, Thái phu nhân cố ý bỏ một cây vàng đưa cho Tiểu tứ bối nhi, đưa ngọc như ý cho Nữu Nữu, bảo chúng bỏ vào trong bồn, tục gọi là "Kim đồng ngọc nữ chúc mừng" .
Bà đỡ là một lão thái thái phúc hậu, hai tay vững vàng ôm đứa nhỏ, vừa tắm vừa nói Cát Tường "Gột rửa đầu tác công hầu, gột rửa trứng tròn tác tri huyện, gột rửa kênh rạch tác tri châu. . ."
La Dương được tắm không kiên nhẫn, "Oa!" khóc lên một tiếng. Bà đỡ cười nói: "Đại cát đại cát nha, tiểu nhi vang bồn." . Tắm xong, bà dùng hành tây to đặc sản Đăng Châu đánh lên đứa nhỏ ba cạ, ngụ ý là tương lai hài tử thông minh.Sau đó do phụ thân đem ném lên trên.
La Đàn cực kì để ý với chuyện vô tích sự này, dù sao đây là tượng trưng cho hành động của phụ thân, ở trong sân nhìn mọi nơi, lầu phía tây cao nhất, vì thế dùng bản lĩnh xuất chúng, phi thân nhảy lên, đem hành tây đặt ở trên đỉnh tòa.
"Thế nào? Con ta nhất định thông minh tuyệt đỉnh." La Đàn đắc ý.
Trên đường về Bồng Lai, mọi người nhớ tới La Đàn đắc ý còn đang thổn thức không thôi, chỉ riêng Tịnh Thục có chút cô đơn.
"Nàng làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?" Chu Lãng chui vào xe ngựa, thân thiết hỏi han.
Tịnh Thục chậm rãi lắc đầu, theo bản năng ôm chặt nữ nhi: "Chàng. . .có cảm thấy. . . Không cao hứng không? Nhà người ta đều là nhi tử."
Tiểu nương tử thấp giọng ngập ngừng, rất giống nàng dâu bị khinh bỉ, Chu Lãng bị nàng chọc nở nụ cười, vô cùng thân thiết bóp mặt nương tử: "Chúng ta cũng sẽ có, không cần phải gấp gáp."
Tịnh Thục ngẩng đầu, liền rơi vào trong ánh mắt sủng ái của phu quân, làm nàng quên đi lo lắng. Mẫu thân Mạnh thị là vì sinh hạ nữ nhi thứ hai xong, cũng không sinh được nữa, phụ thân mới nạp thiếp sinh thứ đệ. Mặc dù hắn nói nguyện ý cùng nàng một đời một kiếp, nhưng không có nhi tử, nàng vẫn lo lắng.
Hoàng hôn bao phủ xuống tới, đám sương lượn lờ trời đêm vô cùng đẹp.
Chu Lãng ôm nương tử cùng nữ nhi, cho bọn họ xem trời đêm sáng lạn ngoài cửa sổ: "Thế nào, có phải rất đẹp không?" Hắn nhìn khuôn mặt tinh xảo của nương tử, khóe môi gợi lên ý cười.
"Đúng là rất là đẹp nha, nhưng mà, vì sao chàng không xem đi? Cứ nhìn ta làm cái gì?" Tiểu nương tử xinh đẹp hỏi.
"Bởi vì ở trong mắt ta, nàng chính là ngôi sao đẹp nhất." Hắn thâm tình nói.
". . ."
Những ngày ấm áp hạnh phúc trôi qua rất nhanh, lúc Tiểu La Dương đầy tháng, làm thân gia, Quận Vương Chu Thiêm cùng Nhị Lão Gia Chu Hải cũng tới phủ Uy Viễn Hầu uống tiệc đầy tháng, lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái ruột của mình, Chu Thiêm nước mắt lưng tròng, ôm Nữu Nữu dỗ nàng gọi ông nội. Cũng vội vã hướng phu thê Chu Lãng giải thích, là vì hai tháng trước phụng chỉ bồi hoàng thượng Nam tuần mới không thể tới tham gia tiệc cháu gái đầy tháng.
Sắc mặt Chu Lãng nhàn nhạt, không vui không buồn, giống như là đã sớm nghĩ tới phụ thân sẽ không tới, hoặc là hắn tới hay không đều không sao cả.
Thu đi đông lại, đã qua một năm. Đến ngày tiểu nha đầu chọn đồ vật đoán tương lai, trên dưới Chu gia vui sướng. Tiểu nha đầu vừa mới học được đi đường, lại vẫn không dám bỏ tay mẫu thân, có phần sợ hãi nhìn trên bàn để vô số đồ màu sắc rực rỡ.
"Nào, Nữu Nữu tự qua đi, chọn thứ con thích nhất nào." Tịnh Thục buông tay ra, để nữ nhi tự chọn.
Tiểu cô nương thoáng lung lay hai bước, liền dừng lại bất động. Chu Lãng ở trên kỷ bàn trà ngoắc nàng: "Nữu Nữu tới nhanh, xem phụ thân chỗ này có bảo kiếm chơi thích lắm, con có muốn hay không?"
Quách Khải ở một bên ngồi cười to: "A Lãng, ngươi muốn để cho chất nữ làm nữ tướng quân hay sao?"
Trần Thần lắc đầu nói: "Nữu Nữu từ nhỏ đã an tĩnh, khẳng định không thích tập võ."
Trong tay Tiểu tứ bối nhi cầm cung tiễn nhỏ màu vàng thưởng thức, đây là quà sinh thần năm ba tuổi, Tằng Tổ Phụ Quách công phái người đưa tới. Ánh vàng rực rỡ, bên trên còn khảm thêm bảo thạch.
"Nữu Nữu, chắc muội thích lụa, các muôi, đám nữ oa oa, rất thích." Tiểu tứ bối nhi bộ dạng người lớn đi tới tới, kéo tay muội muội tiểu đi về phía trước, lấy bộ dạng người từng trải chỉ cho biểu muội chọn đồ vật đoán tương lai.
Trần Thần ngăn cản nói: "Bối nhi con mặc kệ muội muội, để cho chính muội ấy chọn."
Ánh mắt Nữu Nữu mờ mịt bỗng nhiên dừng lại trên cung tiễn màu vàng trong tay hắn, một tay nắm lấy, gắt gao túm vào trong lòng. Tiểu tứ bối nhi vừa thấy đồ yêu thích bị cướp đoạt, đương nhiên không chịu từ bỏ, ỷ vào chính mình lớn hơn nàng hai năm, dùng lực liền đem cung đoạt lại, tiểu nha đầu bị ngã ngồi chồm hổm, ngồi dưới đất "Oa" một tiếng khóc lên.
Trần Thần vội vàng trách nhi tử, để hắn đem cây cung đưa cho tiểu nha đầu, nhưng chỉ là đứa nhỏ mới bốn tuổi không nỡ cho đồ mình thích nhất đi, sống chết không chịu cho nàng.
Chu Lãng ôm lấy nữ nhi cười nói: "Không hổ là nữ nhi của thần tiễn chu lang ta, thích nhất chính là cung tiễn, giống với phụ thân. Nào, chúng ta đi nhìn cung tiễn thật sự nào, vừa to vừa đẹp, phụ thân bắn bồ câu cho con chơi, có được không? Nữu Nữu đừng khóc."
Quách Khải liếc mắt nhìn con trai một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: "Đứa trẻ ngốc, sao con lại không hiểu, đồ muội ấy cầm của nhà chúng ta, không phải có thể ngoan ngoãn về làm dâu nhà chúng ta mà?Về sau, sẽ có lúc tiểu tử ngươi hối hận."
Việc này về sau liền bất hạnh, nhiều năm về sau, khi hắn liều mạng nghĩ muốn đem tất cả thứ tốt của mình cho nàng, người ta lại không muốn, làm Tứ bối nhi ruột cũng rối lên rồi.