Thấy cô trước mặt mình, Lăng Linh Sương mỉm cười.
"Tinh Tinh! Ngồi xuống đây!"
Thợ hóa trang vừa làm xong cho Lăng Linh Sương, lịch sự cúi đầu chào hai người rồi ra ngoài.
Thanh Mộc Tinh ngồi xuống ghế, cô nói.
"Chị Linh Sương, ừm...mấy hôm trước Nhiên Nhiên có gọi cho chị nói về kết quả xét nghiệm đúng không?"
"Đúng vậy! Em...biết rồi?"
Lăng Linh Sương nghi ngờ nhìn cô không chớp mắt, Thanh Mộc Tinh nhẹ gật đầu một cái.
"Tốt quá rồi, chị sắp được làm dì rồi, tuy chị không thích chăm trẻ con cho lắm nhưng mà rất thích nựng và bế em bé, em phải thường xuyên đem bé con đến chơi với chị đó nha nha!"
Thanh Mộc Tinh cúi mặt, chẳng biết nói sao cho phải, bây giờ cô mới hiểu được cảm giác của Phương An Nhiên lúc đó là như thế nào.
"Chị! Thật ra người có thai không...không phải em!"
Lăng Linh Sương chau mày.
"Em nói gì vậy?"
"Chị! Người mang thai chính là chị, không phải em!"
Cả người Lăng Linh Sương cứng ngắt, hai mắt mở to.
"Tinh Tinh! Đừng giỡn, chị...mới một lần làm sao...làm sao có thể?"
Thanh Mộc Tinh thở ra một hơi lụt trong túi sách mình ra bản xét nghiệm tổng quát của Lăng Linh Sương sau đó đưa cho cô.
Lăng Linh Sương cắn chặt môi, chậm rãi lấy tờ giấy ra, quét mắt qua hàng loạt chữ, cuối cùng dừng ngay chỗ ghi là "đã mang thai!", đôi tay đang cầm tờ giấy lập tức run rẩy.
"Sao...sao có thể? Chắc là đã nhầm lẫn gì đó, không thể nào!"
"Chị đừng trốn tránh nữa! Dù muốn dù không đứa bé đã ở trong bụng, chị có chối bỏ cũng vô ích!"
Đôi mắt Lăng Linh Sương đỏ hoe, cô chưa chuẩn bị tâm lí để đối diện với chuyện này, đứa bé chính là con của cô và Hàn Minh Triết...
"Tinh Tinh, chuyện này mong em đừng nói với ai cả, chị không cần ai chịu trách nhiệm cũng không phá bỏ đứa bé!"
Thanh Mộc Tinh có chút đắng đo.
"Chị...làm sao như vậy được, chị mang thai con của anh ấy làm sao không cho anh ấy biết sự thật? Anh Minh Triết là một người tốt, nhất định không để chị chịu thiệt thòi!"
"Tinh Tinh!"
Lăng Linh Sương nắm lấy hai bàn tay cô, nước mắt chảy dài.
"Chị không muốn ràng buộc ai cả, chị và anh ta thực chất không thể!"
"Vậy chị muốn đứa bé không có cha? Như vậy sẽ rất thiệt thòi cho nó!"
"Có mẹ là đủ rồi! Tinh Tinh, hứa với chị nhé!"
Thanh Mộc Tinh rất khó xử, sau cùng vẫn bị những lời năn nỉ của Lăng Linh Sương làm cho đồng ý.
Cô rầu rỉ nghĩ ngợi, chẳng tán thành cách làm của Lăng Linh Sương chút nào.
_________________
Buổi lễ trao giải diễn viên xuất sắc nhất hằng năm đã đến, Thanh Mộc Tinh muốn chọn một một tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng, lướt xem những thiết kế đẹp mắt một lúc, Thanh Mộc Tinh vừa thấy được một mẫu váy vô cùng đẹp mắt, trên thân váy đính vô số kim cương bé nhỏ lấp lánh nhưng không quá cầu kì, có độ hở vừa phải, vô cùng tuyệt đẹp của nhà thiết kế Pierre Cardin người Pháp nổi tiếng tầm cỡ thế giới, không phải người có tiền muốn mua là mua được, ông muốn những người sở hữu thiết kế quý giá của mình phải hợp mắt với nó.
Cô truy cập vào trang tin tức của chiếc váy đó, không ngờ hôm qua, chiếc váy đã bị bán đi mất, còn người mua được giữ bị mật.
Tuy biết bản thân không đủ khả năng mua nó nhưng cô cảm thấy khá tiếc nuối.
Điện thoại Thanh Mộc Tinh đột nhiên chuyển đổi màn hình rồi reo lên, là Phùng Khê gọi đến, cô ấy gấp gáp nói một tin động trời rằng cô và Doãn Minh Dương đã bị một trang tin tức đưa tin cùng nhau.
Thanh Mộc Tinh liền ngắt điện thoại, không cần tìm trang báo đó, nó đã đứng đầu danh sách điện thoại của cô.
Bìa đầu còn là tấm hình chụp cô và anh trước của nhà hàng Kim Hải, lúc cô vui mừng sau một tuần gặp lại nên chạy đến ôm anh không để ý xung quanh, mà anh thì không đáp lại cô, vẻ mặt vẫn cứng nhắc, nên tấm hình này cho thấy được, chỉ mình cô chủ động, bên trong là một tràng giả thuyết nói về quan hệ của anh và cô, còn khẳng định rằng cô đeo bám anh.
Không ngoài dự đoán, lướt xuống bên dưới là hàng loạt bình luận trái chiều, có người mắng chửi cũng có người ủng hộ cô và anh. Dạo gần đây, người ghép đôi hai người rất đông, nên chuyện này được phanh phui, bọn họ không phản đối ngược lại càng ủng hộ hành động của cô hơn nữa.
Lúc này cánh cửa phòng mở ra, Doãn Minh Dương đã đi làm về, thấy anh, cô liền tắt ngay điện thoại mỉm cười cất lời.
"Sao anh về sớm thế!"
Cô đi đến chủ động cởi vest ngoài, tháo cà vạt cho anh. Đôi mắt anh ấm áp, cất giọng giải thích.
"Hôm nay tôi về sớm!"
Sau đó đưa một cái hộp nảy giờ cầm trên tay cho cô.
"Cho em!"