Mục lục
ÔNG XÃ TÔI LÀ NAM THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Minh Triết và Lăng Linh Sương vui mừng đi đến, thấy hai người kia đang ôm nhau thấm thiết liền nháy mắt với nhau mỉm cười.



"Bọn họn đến rồi, chúng ta về thôi!"



Doãn Minh Dương đỡ cô đứng dậy, Thanh Mộc Tinh vẫn không chịu buông người anh ra quấn lấy anh như con bạch tuột.



Hàn Minh Triết cười ra tiếng.



"Ầy! Tình cảm của hai người tại đây tiến triển tốt nhỉ?"



Lăng Linh Sương nhận thấy đôi mắt của Thanh Mộc Tinh sưng húp liền hỏi.



"Tinh Tinh! Em khóc sao?"



Cô mím môi gật đầu. Sau đó cùng bọn họ rời khỏi đây. Ra khỏi khu rừng, Thanh Mộc Tinh vẫn cứng đầu ôm chằm lấy anh như sợ anh chạy mất, đến lên xe cũng không buông tay.



Hàn Minh Triết, Lăng Linh Sương và người người đi cùng một xe.



Hai người kia khó hiểu không biết đã xảy ra chuyện gì.



Đến Lệ Chi Viên, Doãn Minh Dương dắt tay cô ra khỏi xe đi vào trong. Tiết Dung thấy cả hai cùng nhau về thì mừng rỡ.



Anh dắt tay cô lên cầu thang. Đến phòng Thanh Mộc Tinh cô vẫn không buông tay anh, mắt nhìn căn phòng kia rồi nhìn anh có chút gì đó khó xử cụp mắt buồn bã buông tay anh ra.



Nhưng Doãn Minh Dương vẫn nắm chặt tay cô.



"Đi thôi!"



Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt nhìn anh khó hiểu.



Anh dẫn cô đến trước phòng mình mở cửa vào trong, kéo cô ngồi xuống giường.



"Một lát tôi bảo dì Tiết chuyển đồ em vào. Tôi đi tắm, em ngoãn ngoãn ở yên đây!"



Anh nhấc điện thoại bên cạnh gọi xuống tầng dưới nói vài ba câu với Tiết Dung rồi tắt máy. Sau đó mở tủ lấy quần áo, nhìn cô một cái rồi đi vào nhà tắm.



Kể từ khi nghe anh nói, hai tai cô ù ù không nghe gì nữa, trong đầu chỉ hiện lên câu nói lúc nảy của anh.



Chuyển đồ cô vào đây?



Lúc Doãn Minh Dương tắm xong bước ra thì vẫn thấy cô ngồi ngây ngốc ở đó không động đậy, mắt nhìn về một hướng.



Anh chau mày đi đến đặt tay lên trán của cô, thấy nhiệt độ nóng lúc nảy không còn liền thở phào nhẹ nhõm, anh hỏi.



"Có chuyện gì sao?"



Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt nhìn người đàn ông mái tóc ướt sũng đang dùng khăn lau khô, giọng nói trong trẻo cất lên.



"Kể từ nay, em được ở phòng anh sao?"



Doãn Minh Dương nhẹ cong môi. Đừng nói cô gái ngốc này suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn không nghĩ ra ẩn ý trong lời của anh đó chứ?



Nhìn thấy đôi mắt mong chờ của cô, anh nhẹ gật đầu.



"Ừm! Em đi tắm đi, một lát nữa dì Tiết mang đồ vào tôi sẽ đưa cho em!"



Thanh Mộc Tinh đứng dậy đi vào phòng tắm đóng cửa lại, trong đầu vẫn ong ong, cô quay người vào trong gương ngắm nhìn bản thân, đột nhiên dùng tay nhéo mạnh vào đùi một cái thật đau.



"Aaa!"



Bên ngoài Doãn Minh Dương nghe thấy lo lắng mở cửa đi vào trong, nhìn cô lo lắng hỏi.



"Làm sao vậy?"



Cô lắc đầu cong môi.



"Ừm không gì đâu, chỉ là đụng trúng bồn rửa tay một cái thôi!"



Anh nhìn từ đầu đến chân cô xác nhận khônh bị trầy sướt chỗ nào thì an tâm, sau đó đưa bộ đồ cho cô.



"Đồ này!"



Sau khi cô nhận lấy liền bỏ ra ngoài, Thanh Mộc Tinh thở phào nhẹ nhõm. Người này không biết đột nhiên xông vào phòng tắm sẽ xảy ra tình cảnh ngượng ngùng như thế nào sao? Cũng may, cô vẫn chưa cởi ra.



Tắm xong Thanh Mộc Tinh cùng anh xuống phòng ăn cùng nhau ăn sáng.



Cô nhìn Tiết Dung đang cười tủm tỉm khó hiểu. Cầm chén cơm trên tay, Thanh Mộc Tinh không có tâm trạng ăn, vẫn nghĩ đâu đâu. Đột nhiên trong bát có một miếng thịt được bỏ vào.



"Ăn nhiều vào!"



Cô mím môi nhìn miếng thịt vui sướng, sau đó bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành.



Xong bữa cơm, Doãn Minh Dương vào thư phòng làm việc, Thanh Mộc Tinh như cái đuôi của anh đi theo sau, anh quay đầu nhìn cô khó hiểu.



"Sao thế?"



Thanh Mộc Tinh vội lắc lắc đầu.



"Anh cứ làm việc đi, tôi ngồi ở sô pha!"



Sao đó cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Doãn Minh Dương không nói gì đi đến ngồi vào bàn làm việc.



Thanh Mộc Tinh lấy điện thoại ra, vừa nhìn vào điện thoại chưa đến năm giây đã đưa mắt nhìn anh một cái.



Trong điện thoại toàn hiện lên một tin tức.



Nữ chính của bộ phim Yên Phi Hạ là Thanh Mộc Tinh.



Cô to mắt nhìn những dòng chữ đó, sao bọn họ lại biết nhanh như thế?



Kéo xuống vài dòng thì thấy một video mà Lăng Linh Sương đã đăng với tựa đề, thái tử Chu Dương và nô tì Phi Hạ tình cảm luyện kiếm với nhau.



Bên dưới toàn những lời khen ngợi cùng ganh tị.



[Aaa chồng tôi ngoại tình rồi!]



[Chồng của tôi có một tình nhân tận hai bộ phim luôn cơ?]



[Công nhận bọn họ thật đẹp đôi. Một công tử tuấn tú, một cô nương xinh đẹp như một bức tranh được vẻ ra vậy!]



[Nhiệt liệt đẩy thuyền cho cặp này!]



...



Thanh Mộc Tinh nhìn những dòng bình luận mà vui vẻ không thôi chăm chú nhìn nam nhân đang làm việc trước mắt.



Người ta nói quả không sai, đàn ông khi làm việc đều toát ra vẻ quyến rũ chết người.



Huống chi người đàn ông của cô bình thường đã đẹp đến xuất thần như thế, bây giờ thì càng đẹp hơn nữa. Đúng thật cô say mê anh đến điên cuồng rồi.



Ngắm anh một lát, Thanh Mộc Tinh thiếp đi lúc nào không hay.



Doãn Minh Dương bây giờ mới nhìn đến cô cái nhỏ đang nằm trên sô pha say giấc.



Tuy nhìn anh như đang làm việc nhưng thực chất là chẳng tập trung được, suốt một buổi anh cứ cầm tờ văn kiện trên tay nhưng chẳng đọc vô đầu lấy một chữ.



Đôi mắt nhìn vào tờ văn kiện nhưng tiêu cự thì đặt trên người cô, thấy rõ mọi hành động của Thanh Mộc Tinh.



Do cô cứ ngắm nhìn anh khiến trong đầu anh không tập trung nổi. Người phụ nữ này là sợ anh chạy mất nên vào đây trong chừng anh sao?



Doãn Minh Dương thở dài, anh đứng dậy đi đến chỗ cô, lấy chiếc điện thoại đang cầm trong tay cô định bế cô vào phòng, vô mình thấy được tin tức trong điện thoại.



Cả hai bọn họ từ hôm qua đến giờ đều đứng đầu hotsearch?



Anh lãnh đạm tắt màn hình điện thoại của cô rồi bế cô vào phòng mình đấp chăn cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK