- Tinh Tinh!
Thanh Mộc Tinh nghe có người gọi mình liền quay qua thấy Lăng Linh Sương đang đến gần.
- Chị Linh Sương! Mấy ngày nay không gặp chị càng xinh đẹp nha!
Nghe cô nàng này dẻo miệng Lăng Linh Sương không hề bài xích mà còn cảm thấy vui vẻ.
- Haha! Sao lúc nào em cũng có cách khiến chị vui vẻ vậy?
- Đâu có! Em nói sự thật mà!
Hàn Minh Triết kế bên phụt cười.
- Cô Thanh này! Đừng nên ca ngợi cô ta quá nếu không cô ấy đang là vịt lại tưởng mình là thiên nga thì khổ.
Lăng Linh Sương đen mặt hét lên: "Cậu nói ai là vịt hả cái tên đầu heo thối tha kia?"
- Còn ai nữa? Cô không những là vịt mà còn là một con vịt xấu xí.
Lăng Linh Sương tức giận đi đến giẫm lên chân Hàn Minh Triết một cái thật mạnh khiến hắn hét lên.
- Aaa! Cô bị điên à? Là phụ nữ sao không có chút dịu dàng nào vậy hả?
- Tôi có thể dịu dàng với bất kì ai nhưng với anh thì không.
Nói xong Lăng Linh Sương còn lè lưỡi làm mặt xấu với Hàn Minh Triết khiến hắn tức muốn lộn ruột.
- Bỏ đi! Không chấp nhặt với người điên.
Lăng Linh Sương trừng mắt.
Cậu còn muốn bị ăn đạp nữa à?
Vừa nói Lăng Linh Sương vừa định đạp Hàn Minh Triết một phát nữa nhưng Thanh Mộc Tinh đã kéo cô lại. Trong Lăng Linh Sương bây giờ không có chút hình tượng của một ảnh hậu gì cả. Mọi người đều bàn tán thảo luận về họ, không biết tại sao hai người này cứ gặp nhau là chỉ có nước cãi lộn, đánh lộn như vậy. Đạo diễn Lương thấy hai người họ náo loạn phim trường cũng không nói lời nào. Cả hai người đều là ngôi sao hàng đầu nên ông ta không có lá gan chọc đến.
- Chị à! Có gì từ từ nói.
Lồng ngực Lăng Linh Sương phập phồng: "Từ từ cái gì mà từ từ? Em cũng thấy đó, là cái tên hắc dịch này kiếm chuyện với chị trước.
Hàn Minh Triết vẫn tỏ ra mình đúng: "Tôi nói có chữ nào sai à?"
Lăng Linh Sương tức đến mức đẩy Thanh Mộc Tinh ra nhào đến nắm đầu Hàn Minh Triết.
- Người phụ nữ điên này!
Hiện trường bây giờ vô cùng hỗn loạn. Nhìn cả hai người họ cấu xé lẫn nhau mà không ai dám can. Thanh Mộc Tinh cho dù có mười lá gan cũng không dám nhào lên.
- Dừng lại cho tôi!
Đang sắp diễn ra một trận hỗn chiến thì một giọng nói lạnh băng cắt ngang. Doãn Minh Dương trên mặt đầy sát khí theo sau là Lục Tấn bước vào.
- Tôi bỏ tiền ra để các người đến đây làm diễn viên chứ không phải bỏ tiền ra để các người đến đây đánh lộn làm trò cười cho thiên hạ. Các người là muốn rút khỏi giới giải trí?
Cả phim trường im bặt đi, mọi người đều không dám thở mạnh vì trước mặt họ bây giờ là vị boss lớn nhất của công ty, con trai cả của nhà họ Doãn, dòng họ lớn nhất nhì đất nước, có quyền về kinh tế và ngay cả chính trị. Không gian yên ắng đến nổi có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu o e.
Lăng Linh Sương và Hàn Minh Triết nhận được ánh mắt như dao găm của Doãn Minh Dương thì run sợ tách nhau ra. Anh liền di chuyển ánh mắt đầy nộ khí đến đạo diễn và một vài trợ lí.
- Tôi bỏ tiền ra là để các người đi coi đánh lộn có đúng không? Nếu không làm được thì nghỉ hết tôi sẽ tìm người khác thay thế.
Lương Lập Nghị run sợ cầu xin anh: "Doãn tổng! Thật xin lỗi! Sẽ không có lần sau đâu. Xin anh đừng đuổi tôi, tôi hứa sẽ không để tình trạng này diễn ra nữa.
Doãn Minh Dương cười lạnh nhìn Lương Lập Nghị, cái cười này khiến tất cả người ở đây đều lạnh sống lưng.
- Tốt nhất là như vậy, nếu không thì lần sau phải cút khỏi công ty tôi ngay lập tức.
Lương Lập Nghị người run bần bật trả lời: " Vâng...vâng! Cảm ơn Doãn tổng.
- Còn đứng đó làm gì? Mọi người mau giải tán hết đi. Chuẩn bị bắt đầu khởi máy.
Không khí lúc này vẫn im lìm đến đáng sợ. Ai đều làm công việc nấy không dám hó hé nữa lời. Lăng Linh Sương và Hàn Minh Triết không quên liếc nhau một cái rồi việc ai nấy làm.
Thanh Mộc Tinh thật không hiểu bọn họ có thù oán tiền kiếp gì mà hở gặp nhau là kiếm chuyện với đối phương không biết.
Lúc này Lăng Linh Sương nhìn kịch bản mà hồn điên bát đảo, đôi mắt to tròn mở hết cỡ. Thanh Mộc Tinh nhìn cô khó hiểu hỏi: "Sao vậy chị?"
- Mới...mới đầu đã có...có cảnh nóng rồi sao?
Không phải là cô chưa từng đóng thể loại này nhưng mà tại sao lại đóng với cái tên hắc dịch kia chứ. Thanh Mộc Tinh cũng hiểu ra mà phì cười, họ mới vừa hùng hổ đánh nhau mà một lát lên giường cùng nhau thì sẽ như thế nào đây?
- Đạo diễn! Cảnh này sẽ có người đóng thế phải không?
- Không thể đâu cô Lăng. Bên phía đầu tư yêu cầu phim không được có đóng thế trừ những cảnh quay nguy hiểm ra thôi. Những cảnh khác đều là chân thật nhất chẳng lẽ khi kí hợp đồng cô chưa xem kĩ sao?
- Nhưng mà Doãn Minh Dương trước giờ cũng đâu có đóng cảnh nóng bao giờ, hắn cũng đồng ý sao?
Đúng vậy! Trước giờ anh chưa bao giờ đóng cảnh nóng, điều này những người bên ngoài cũng biết. Tuy thế nhưng fan của anh vẫn đông còn ủng hộ việc làm này của anh, nói rằng anh chỉ thân mật với người mình yêu thật lòng thôi đúng là người đàn ông lí tưởng. Nhưng mà tính ra người thân mật duy nhất với anh chỉ có mình cô, nghĩ đến điều này trong lòng cô vui vẻ lạ thường. Trước đây cô còn có một suy nghĩ bá đạo là anh chỉ là của cô, không một ai được chạm vào anh cả.
Khoảng một thời gian khá lâu về trước. Khi Thanh Mộc Tinh xem một bộ phim rất nổi tiếng của anh. Trong phim anh rất là đẹp trai, khí chất cuốn hút, lạnh lùng không khác gì bây giờ cả, nữ chính cũng rất xinh đẹp, quyến rũ. Bọn họ trong mắt mọi người đều rất xứng đôi. Lúc đấy, có một lần cô xem thấy cảnh Doãn Minh Dương ôm cô gái đó trong rất tình cảm. Thế là cả buổi chiều cô ngu ngốc thơ thẫn buồn bã, làm gì cũng chả xong. Lúc đấy cô làm phục vụ bưng nước cho người khác thì không cẩn thận khiến nước vấy bẩn người khách đó làm cô ta chửi cô thậm tệ, xong xui còn bị chủ quán mắng và trừ lương nữa. Buổi tối thì cô chẳng ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cái ôm của Doãn Minh Dương và cô gái đó mà thao thức. Nhớ lại cô vẫn cảm thấy bản thân quá ngu ngốc.
Đạo diễn bỗng nhìn Thanh Mộc Tinh một cái rồi nhìn Lăng Linh Sương, ngó nghiêng ngó dọc nhỏ giọng.
- Chuyện này...cô biết rồi đó. Ở đây Doãn tổng chính là người có uy quyền nhất cho nên anh ấy muốn đóng thì đóng, không thì cũng chẳng ai nói gì.
Thanh Mộc Tinh bỗng nghĩ đến điều gì đó mà nhíu mày hỏi Lương Lập Nghị.
- Vậy nếu không đóng thì tôi đóng chung với người đóng thế đó thế luôn sao?
Lương Lập Nghị lờ mờ trả lời: "Ờm chắc là vậy!"
Trong lòng Thanh Mộc Tinh hiện giờ rất khó chịu. Khi biết mình có thể đóng cảnh nóng với người đàn ông khác không phải anh thì thật không muốn quay chút nào.
- Tinh Tinh! Nếu hắn không muốn thì cũng không có lí do gì ép em đâu. Thôi chị đi hóa trang đây.
Nói rồi Lăng Linh Sương vào trong thay đồ để một lát diễn. Thanh Mộc Tinh thở dài một hơi lấy điện thoại ra xem tin tức, mới vừa mở ra thì một giọng nói chanh chua lãng vãng bên tai.
- Cô Thanh thật biết lấy lòng ảnh hậu Lăng đó nha! Nhưng mà trèo cao thì ngã đau cô đừng tưởng mình thân với ảnh hậu thì sẽ hưởng được nhiều lợi. Ngưởi ở Truyền thông Thịnh Hải thì chỉ có nổi tiếng bằng thực lực thôi. Cho nên tôi có lòng tốt khuyên cô đừng có nuôi tâm cơ trong người nữa, cô Thanh chắc hiểu tôi nói gì phải không?
Thanh Mộc Tinh cong môi như là nghe một câu chuyện trào phúng.
- Chị Thanh Nhạc đúng là rất quan tâm chuyện người khác nha! Em đây rất khâm phục chị đấy nhưng chị biết đó. Là cuộc sống của ai thì người nấy sống, chỉ thấy một khía cạnh mà đánh giá hết toàn bộ thì là người không có đầu óc. Với lại lúc nảy chị nói người ở Truyền thông Thịnh Hải đều là người nổi tiếng lên bằng thực lực sao? Nhưng em thấy có một số người hình như là không phải vậy. Lúc em mới xuất hiện thì có người không mấy thích em dù em chẳng làm gì người đó cả, người đó cũng vẫn kiếm chuyện để em tức giận nhưng chắc người đó không biết càng chọc tức em thì em càng thấy vui vẻ thêm chứ không có một chút nào gọi là tức giận cả.
Thanh Mộc Tinh vẫn dáng vẻ dửng dưng mà lướt điện thoại. Trong lòng Tống Thanh Nhạc bây giờ rất câm phẫn cô. Đúng là một đứa ranh lẽo mép. Nói như vậy khác nào nói cô ta không có đầu óc, nói cô ta rằng dù chọc cô thế nào cô cũng không cảm thấy gì gọi là giận mà còn vui vẻ. Tuy trong lòng tràn ngập thù hận nhưng trên mặt cô ta vẫn tươi cười, làm diễn viên nhiều năm như thế, đương nhiên cô ta phải biết cách diễn làm sao cho giống chứ.
- Là ai mà lại có tính tình kì lạ như vậy chứ, em có lầm không?
- Sao em lầm được? Người đó không ưa em đến mức như viết hết lên mặt cho em xem vậy.
Khuôn mặt Tống Thanh Nhạc cứng nhắc chưa tới ba giây liền khôi phục sắc thái như cũ.
- Vậy em hãy cẩn thận đó, người mới thì nên biết điều một chút, đừng có ra thói ta đây quá đến lúc bản thân bị thiệt thòi thì không biết phải làm thế nào đâu.
Thanh Mộc Tinh như tiêu hóa những lời Tống Thanh Mộc vừa nói liền nhìn cô ta cười tươi.
- Cảm ơn chị Thanh Nhạc! Em đây không làm gì người khác nên em cũng không sợ gì đâu ạ. Em chỉ sợ người ta ghen ghét hãm hại em thôi.
Trong lòng Tống Thanh Nhạc hiện giờ rất là câm thù cô, chưa một ai lại dám nói bóng nói gió cô ta như vậy. Để xem Thanh Mộc Tinh, một lát sau mày còn lẽo mép như này được nữa hay không.
《 Mình có xem thống kê thấy rất nhiều lượt đọc mà lượt like chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huhu, like cho mình có động lực ra chap mới đi nào m.n 》