Tuy từ nhỏ Thanh Mộc Tinh không sống một cuộc sống giàu sang đúng nghĩa nhưng nhìn cô toát ra tố chất của một tiểu thư danh gia vọng tộc hiếm có ai có được.
...(Minh họa)...
Thanh Mộc Tinh bắt taxi đi đến buổi tiệc, địa điểm là một nhà hàng bật nhất Bắc Kinh, đây cũng chính là nhà hàng lúc trước tổ chức lễ cưới cho Phương An Nhiên và Lâm Vũ.
Vừa xuống xe, cô đã thấy bên ngoài toàn là vệ sĩ cao to lực lưỡng, có rất nhiều người mặc đồ vô cùng sang trọng, đàn ông thi nghiêm chỉnh khoát trong mình những bộ vest lịch lãm, phụ nữ thì mang trong người những chiếc váy màu sắc chối mắt, gợi cảm, không hở ngực, hở mông thì cũng hở bụng hở lưng, khác xa chiếc váy cô đang mặc trong người.
Vì cũng được tính là người nổi tiếng nên vừa xuống xe thì đã có người chú ý đến, cô cất bước đi vào, khung cảnh bên trong vô cùng sang trọng, ánh đèn neon muôn màu muôn kiểu chiếu xuống tạo ra ánh sáng màu vàng ủy mị, nhiều chậu hoa được đặc ở đây trong vô cùng đẹp đẽ.
Khi Thanh Mộc Tinh bước vào trong thì thu hút khá nhiều ánh mắt của mọi người. Tuy cô không ăn mặc hở hang hay trang điểm quá cầu kì nhưng trong cô toát ra một vẻ đẹp mong manh, thanh thuần riêng biệt.
Đôi mắt mèo long lanh xinh đẹp cùng chiếc mũi nhỏ nhắn cao ráo thanh tú kết hợp với đôi môi anh đào căng mộng như cherry, một vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn khiến tim nam nhân xao xuyến. Nhìn cô ăn mặc vô cùng đơn giản nhưng vẻ đẹp cùng sự quyến rũ tiềm ẩn kia của cô lấn át cả đám phụ nữ ăn mặt lòe loạt kia.
Nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người đặt lên người mình, cô cảm thấy có chút khó chịu, đôi mắt mèo xinh đẹp đang tìm kiếm gì đó thì bỗng nhiên nghe ông gọi từ đằng sau.
"Tinh Tinh!"
Thanh Mộc Tinh quay đầu lại thấy ông đang nói cười với một người kinh doanh khác, trong người này chạc tuổi Thanh Thiên Mạc, trông thấy vẻ bề ngoài của ông ấy cô đã biết người này mang trong mình nhiều kinh nghiệm trên thương trường.
Thấy cô đi đến, Thanh Thiên Mạc cười cười giới thiệu: "Giới thiệu với ông, đây là cháu gái trưởng của tôi, con bé tên Thanh Mộc Tinh. Tinh Tinh! Đây là Chu Bân, người lãnh đạo của công ty Chu thị, một trong số công ty hợp tác với chúng ta cũng là bạn của ông"
Cô nhìn người đàn ông lớn tuổi, tóc đã bạc hơn nửa đầu cười một nụ cười dịu dàng: "Chào ông ạ! Nghe danh ông đã lâu giờ con mới được gặp"
Tuy là Thanh Mộc Tinh không hứng thú với việc kinh doanh nhưng Chu thị là một công ty khá lớn và nổi tiếng nên cô cũng biết vài tin tức liên quan đến Chu Bân.
Chu Bân tươi cười nhìn cô gái trước mắt: "Cháu gái ông đúng là rất xinh đẹp, sau tôi chưa gặp con bé bao giờ nhỉ?"
Thanh Thiên Mạc cất lời: "Bây giờ chẳng phải đã gặp rồi sao? Ông đúng thật là rất thích thắt mắt"
Chu Bân không thèm nói chuyện với Thanh Thiên Mạc mà nhìn cô bằng ánh mắt hài lòng nói: "Con là người nổi tiếng sao? Nhìn con khá là quen"
Tuy Thanh Mộc Tinh mới quay phim chưa được công chiếu nhưng vì độ hot của phim cộng với sự nổi bật của cô nên hình ảnh cô lan truyền rất nhiều.
Cô trả lời: "Vâng ạ! Con chỉ mới đóng phim, chưa có hoạt động nhiều!"
Chu Bân điềm đạm gật đầu: "Nhìn con thật sự rất vừa mắt, ta có thằng cháu trai vô cùng đẹp trai đó, để một lát ta giới thiệu hai đứa biết nhau"
Thanh Thiên Mạc vội chen ngang: "Nè nè! Cháu tôi đã có hôn ước rồi, ông đúng thật là lão già ham hố mà"
Chu Bân khó chịu: "Tôi chỉ nói có một câu, ông phản ứng mạnh đến thế làm gì? Nếu đã có hôn ước rồi thì thôi vậy, thật tiếc!"
Chu Bân thở dài tiếc nuối khi Thanh Mộc Tinh đã có hôn ước, bằng không ông sẽ bắt cô về làm cháu dâu rồi.
"Bác Thanh, bác Chu, đã lâu không gặp, hai bác khỏe chứ?"
Người đàn ông trung niên ăn mặt lịch lãm khoát tay cùng người phụ nữ trung niên quý phái, kế bên bọn họ là một cô gái khá xinh đẹp cùng đi đến.
Cô gái này có sắc vóc vô cùng mặn mà, diện trên người chiếc đầm đỏ yêu kiều để lộ bầu ngực căng tròn chói mắt thu hút khá nhiều ánh mắt thèm thuồng của đàn ông.
Thanh Mộc Tinh cảm thấy ánh mắt của cô ta nhìn mình có gì đó ghen ghét, không có cảm tình khiến cô khó hiểu.
Chu Bân tiếp lời: "Vợ chồng cháu Lam đấy à? Ba mẹ con đâu sao không đến đây?"
Ông Lam giải thích: "Ba mẹ cháu đi du lịch ở Pháp rồi, công ty giao cho cháu tiếp quản"
Chu Bân mỉm cười: "Ồ! Vậy à?"
Thanh Thiên Mạc vui đùa: "Hai người đó lớn tuổi rồi mà còn lãng mạn quá, còn lão già ta một mình bơ vơ đây này!"
Bà Lam tiếp lời: "Bác Thanh khéo đùa, nếu mà bác gái còn sống chắc bác cũng sẽ như thế thôi!"
Lúc này đại gia đình Doãn gia và vài người Thanh gia cũng đi đến. Vương Lệ nhìn mọi người cất lời: "Mọi người đến đông đủ thật nha!"
Chu Bân cười đáp: "Bà Doãn lâu ngày không gặp đúng là không bớt đẹp đi mà!"
Bà cười khoái chí: "Lâu ngày không gặp ông cũng dẻo miệng quá đó, không biết sau lúc trước vợ anh lại ly hôn với anh"
Chu Bân dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vương Lệ: "Cái bà này! Tôi khen mà mà bà đáp lại tôi như vậy đó hả?"
Thanh Thiên Mạc đau đầu can ngăn: Được rồi được rồi! Tôi thấy con gái của cháu Lam nảy giờ đứng đây mà chúng ta không nói gì đến con bé cả, nào giới thiệu đi cháu!"
Lam Ánh Nhi từ lúc thấy Doãn Minh Dương đến liền ngây ngốc đứng nhìn sợ là một chút đã chảy nước miếng, bây giờ nghe Thanh Thiên Mạc nhắc đến mình thì giật mình cười vui vẻ nói: "Chào mọi người, con tên là Lam Ánh Nhi!"
Chu Bân gật đầu: "Cái tên đẹp thật nha!"
Lúc này Chu Kiệt, cháu trai ông cũng đến góp vui, ông vui vẻ kéo hắn lại: "Đây là cháu trai của tôi, nó tên là Chu Kiệt, lúc nảy tôi còn có ý muốn kết thông gia với ông Thanh mà được biết cháu Mộc Tinh đã có hôn ước, thật là tiếc mà, vậy cháu Lam có hứng thú với nó không?"
Thanh Thiên Hạo cất lời trách khứ: "Cái ông này! Duyên phận là do ý trời chhungs ta đâu thể muốn ghép là ghép được, thấy tôi nói đúng không? Nói chi thằng bé Chu Kiệt này rất đẹp trai đó nha!"
Dư Kiệt này đúng thật là rất điển trai, cái đường nét khuôn mặt chuẩn đẹp không góc chết, anh mang vẻ đẹp ấm ấp tựa nắng mai khiến tim của các thiếu nữ xao xuyến. Nghe Thanh Thiên Mạc khen mình liền gật đầu cười.
Nhưng rất tiếc, Lam Ánh Nhi đã nhìn trúng Doãn Minh Dương từ lâu rồi, xem ánh mắt thèm thuồng ra mặt của Lam Ánh Nhi nhìn Doãn Minh Dương mà trong lòng Thanh Mộc Tinh cực kì khó chịu, cô thầm nghĩ cô ta không biết hai chữ liêm sỉ viết làm sao thì phải!
Bà Lam nhìn đứa con gái của mình liền biết ý, với lại bà ta và Tịnh Lan có qua lại với nhau nên đã quyết định ghép đôi Doãn Minh Dương và Lam Ánh Nhi rồi nên cất lời: "Thật ra con gái tôi rất để mắt con trai nhà Doãn gia, con bé rất hay xem phim của Minh Dương, trong điện thoại còn lưu rất nhiều ảnh của thằng bé nữa"
Khuôn mặt Lam Ánh Nhi đỏ chói khiều tay mẹ mình, khuôn mặt e thẹn ngại ngùng nhỏ giọng: "Mẹ này!"
Tịnh Lan lúc này cũng mở lời: "Tôi thấy con bé Ánh Nhi cũng rất xinh đẹp và vô cùng xứng đôi với thằng bé Minh Dương"
Thanh Mộc Tinh nảy giờ đứng nghe hết những gì bọn họ nói lòng chợt lạnh lẽo, bà nội Doãn nói đúng, Tịnh Lan như vậy còn có lá gan công khai ý muốn Lam Ánh Nhi làm con dâu dù biết cô và Doãn Minh Dương có hôn ước.
Thanh Mộc Tinh đưa mắt nhìn Doãn Minh Dương, anh vẫn phong kinh vân đạm, khuôn mặt vẫn lạnh lùng sắc đá như là chuyện bọn họ nói không liên quan một chút nào với anh vậy!
Doãn Minh Tuấn kế bên Doãn Minh Dương, cậu kém anh hai tuổi, bằng tuổi với Thanh Mộc Tinh nhưng từ nhỏ đã đi du học sang Mĩ không lâu mới về, cậu nhìn anh mình thấy anh ấy vẫn lạnh lùng liền cười đùa đụng vai anh.
"Anh này! Người ta là để ý anh đó, còn bày ra vẻ mặt lạnh tanh đó làm gì?"
Lam Ánh Nhi nghe câu nói của Doãn Minh Tuấn thì càng ngại ngùng cuối mặt, cậu né ra đẩy Doãn Minh Dương đến chỗ Lam Ánh Nhi, hai người bọn họ đụng trúng nhau, trái tim Lam Ánh Nhi như muốn vỡ tung, khuôn mặt e thẹn ngại ngùng cười. Doãn Minh Dương nhìn Doãn Minh Tuấn bằng ánh mắt không có nhiệt độ khiến cậu ta rùng mình cuối đầu.
Trong lòng Thanh Mộc Tinh lúc này cực kì khó chịu, hô hấp của cô dường như không lưu thông được, cô mới là vị hôn thê của anh mà bọn họ lại tùy tiện ghép đôi như vậy?
Cảm giác của cô lúc này đó chính là ghen, cảm giác này đúng là bực bội kinh khủng, chỉ muốn đi đến rồi tách bọn họ ra thật xa thôi!