Hàn Minh Triết thấy cô liền mỉm cười.
"Em và cục băng kia thích chơi trò bí mật thật! Để cả giới giải trí náo động như thế!"
Cô thầm khinh thường. Chuyện của anh ấy còn lo chưa xong, xen vào chuyện của cô làm gì?
"Anh Minh Triết! Em hỏi thật, anh có cảm xúc gì với chị Linh Sương hay không?"
Anh nheo mi khó hiểu.
"Đừng nói cô ta nhờ em hỏi ý anh đó nha, định bắt anh chịu trách nhiệm à?"
"Không phải, là em tự tiện hỏi!"
Cô lập tức phủ nhận.
"Lần đầu của phụ nữ rất quan trọng, anh đã lấy đi của chị ấy rồi, anh nghĩ xem, sau này làm sao chị ấy lấy chồng?"
Hàn Minh Triết nhìn lên ánh đèn sân khấu, anh bình thản cất lời.
"Lúc đầu, anh đâu phải không chịu trách nhiệm? Là cô ta không cần trước, với lại người mến mộ Lăng Linh Sương vô cùng nhiều, anh tin bọn họ sẽ không màn đến chuyện đó!"
Thấy thái độ thong dong của anh, Thanh Mộc Tinh thầm mắng trong lòng. Hàn Minh Triết thật ngu ngốc, sau này, anh đừng có mà hối hận.
Cảm giác sống lưng hơi ớn lạnh, Thanh Mộc Tinh xoay đầu nhìn thấy một ánh mắt lạnh tanh nhìn chằm vào cô khiến cô giật mình một cái.
"Chị...chị Linh Sương!"
Lăng Linh Sương ngồi xuống ghế nhỏ giọng hỏi.
"Em nói gì với hắn?"
Cảm giác như sắp bị Lăng Linh Sương ăn tươi nuốt sống, cô liền chối tội.
"Em nào nói gì đâu?"
"Nếu chị biết em không giữ lời, sau này đừng nói chuyện với chị nữa!"
...
Cỡ gần nửa tiếng sau, Buổi lễ trao giải mới tiến hành, Doãn Minh Dương được xếp ngồi khá xa Thanh Mộc Tinh, nhìn bóng lưng cô gái xinh đẹp, anh nhẹ cong môi một chút.
Lần lượt, giải diễn viên nam, nữ xuất sắc nhất, vẫn như cũ thuộc về Doãn Minh Dương và Lăng Linh Sương, giải diễn viên ấn tượng nhất thuộc về Hàn Minh Triết, cùng một số giải thưởng khác, Thanh Mộc Tinh cũng được bình chọn là diễn viên mới đột phá nhất năm.
Bọn họ lần lượt lên nhận giải, phát biểu đôi lời. Giải cuối cùng là cặp đôi được yêu thích nhất năm, MC niềm nở nói vô số câu, sau đó màn hình hiển thị một bảng xếp hạng, cặp đôi dẫn đầu bất ngờ nhất chính là Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh với số phiếu khủng gần gấp đôi Lăng Linh Sương và Hàn Minh Triết đang xếp thứ hai.
Cũng may bảng xếp hạng này được mở hồi đầu năm, nếu tin đồn của cô và anh xuất hiện sớm hơn chắc rằng xếp ở cuối bảng.
Bụng không biết vì sau mà từ đầu buổi đến giờ đau âm ĩ, cảm giác đau đớn quen thuộc này vô cùng khó chịu. Đừng nói "bà dì" đã đến tìm cô ngay lúc này đấy chứ?
Cảm nhận dòng chất lỏng nhớp nháp chảy ra, Thanh Mộc Tinh kinh hoảng.
Thôi tiêu! Lúc nảy cô lên nhận giải thưởng diễn viên mới đột phá nhất thì chưa đến, sau không để cô qua nốt giải này luôn một thể chứ? Đã vậy còn mặt cái đầm trắng chói lóa này nữa chứ!
Người dẫn chương trình đã gọi tên Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh rất lâu nhưng chưa thấy lên, bọn họ nhắc lại một lần nữa.
Lăng Linh Sương nheo mi hỏi cô.
"Sao vậy? Em lên đi chứ?"
Thanh Mộc Tinh lo sợ nhỏ giọng.
"Chị! Em đến kì rồi! Giờ phải làm sao?"
"Cái gì?"
Lăng Linh Sương hoảng hốt, cũng chẳng biết phải giúp đơc như thế nào.
Bên dàn diễn viên cùng khán giả hướng mắt đến cô, làm cô càng hoảng sợ muốn phát khóc.
Đột nhiên, một chiếc áo khoác dài được khoát lên người Thanh Mộc Tinh, Doãn Minh Dương đỡ cô đứng lên nhỏ giọng.
"Đi cùng tôi!"
Chiếc áo che qua khỏi đùi Thanh Mộc Tinh làm cô yên tâm, đôi mắt vô cùng biết ơn nhìn lấy Doãn Minh Dương, thế nào anh lại biết được cô gặp được chuyện này?
Thấy cô cứ nhìn mình, anh hỏi.
"Đau lắm sao? Để tôi đưa em về!"
Cô lắc đầu, tuy là rất đau nhưng đã bị cảm giác ấm áp đàn ép.
Hiện giờ, cô nghĩ rằng dù người ngoài có mắng chửi cô thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Doãn Minh Dương luôn ở bên cô thì đó cũng chẳng là trở ngại gì.
Anh dìu cô đi lên sân khấu khiến cả hội trường vô cùng ngạc nhiên, xôn xao bàn tán. Lần này, còn ai dám nói là Thanh Mộc Tinh đeo bám Doãn Minh Dương nữa không?
Cả hai được nhà đài trao hai chiếc cúp có khắc tên của hai người, sau cùng là được người dẫn chương trình mời phát biểu.
Doãn Minh Dương dành nói trước, anh bá đạo tuyên bố.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu thích tôi và Thanh Mộc Tinh đến như vậy! Tiện đây tôi cũng xin thông báo!"
Anh cất mắt đến khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Mộc Tinh, bàn tay to lớn chậm rãi đưa lên vuốt lấy gò má trắng mịn, đôi mắt anh chứa đầy sự yêu thương, cất lời.
"Thanh Mộc Tinh chính là vợ tương lai của tôi! Rất mong các trang báo lá cải đừng lên tiếng nói xấu cô ấy. Nếu ai dám nói động đến cô ấy thì đừng mong có kết quả tốt!"
Anh lập tức bế bổng cô lên đi vào trong trước con mắt thản thốt của mọi người, lễ trao giải như bị ngưng động.
Những người đẩy thuyền hai người vui mừng khôn xiết, vui mừng hô to khẩu hiêu.
Cuối cùng người dẫn chương trình đành gượng gạo coi như không có chuyện gì kết thúc buổi lễ.