Từng nét chữ đẹp đẽ nhưng còn vài phần non nớt hiện ra trước mắt, Doãn Minh Dương chăm chú đọc nội dung bên trong.
<Ngày 19 tháng 5 năm 2010.
Hôm nay tôi vô tình thấy một anh khóa trên rất đẹp trai, anh ấy vô tình liếc nhìn tôi một cái khiến tim tôi đập rất nhanh như muốn bay ra ngoài. Hỏi thăm bạn bè thì biết được anh ấy tên Doãn Minh Dương, học trưởng trường chúng tôi. Không những đẹp trai mà học vô cùng giỏi.
Làm sao đây? Tôi say nắng anh ấy mất rồi! Người gì đâu mà đẹp trai muốn chết!">
Doãn Minh Dương bật cười ra tiếng. Ra là lần đầu, cô đã mê mẫn anh như thế rồi.
Lại một cái bong bóng tiếp theo tiếp tục rơi, làm sao mà nó có thế rơi chính sát thời gian như vậy? Đương nhiên là bốn người phía sau điều khiển rồi.
Doãn Minh Dương lại làm bể cái bong bóng, lấy lá thư bên trong mở ra.
<Ngày 24 tháng 6 năm 2010
Hôm nay bị một bạn nam cùng lớp trêu chọc bảo tôi không có ba, tôi đã rất tức giận đấm vào mặt tên đó một phát, thế là bị mời xuống phòng giáo dục.
Lúc ấy thầy cô đều bận họp nên người giải quyết là học trưởng, chính là anh đẹp trai hôm ấy.
Huhu! Đúng là đen đuổi mà! Để lại ấn tượng xấu về bản thân trong lòng anh ấy rồi!
Anh ấy hỏi tôi vì sao lại đánh bạn học, tôi rụt rè kể lại sự thật. Lúc đó tôi sợ đến phát khóc.
Thật không ngờ học trưởng lạnh lùng thường ngày tôi thấy lại đi đến, dùng tay lau nước mắt cho tôi và nói với tôi một câu.
"Đừng khóc nữa! Tôi không phạt em!"
Thế là anh ấy để mình về lớp. Đến giờ tôi vẫn nhớ bàn tay ấm áp của học trươngt chạm vào mặt mình, thật ấm áp đến phát nghiện.
Tôi lại cảm thấy thích anh ấy nhiều hơn một chút rồi!>
Sờ lên từng nét chữ ngây ngô, Doãn Minh Dương cảm thấy ấm lòng.
Lúc ấy là lần đầu tiên anh phá vỡ quy tắc của mình, tự động tha cho cô.
Nhìn khuôn mắt đáng yêu lắm lem nước mắt đó, anh không kìm được mà lau nước mắt cho cô.
Lần đầu tiên anh động lòng trước một người là như thế.
Lại tiếp diễn một quả bong bóng rơi xuống, Doãn Minh Dương lại mở nó ra, đọc những dòng suy nghĩ của người anh yêu.
<...
Nghe nói hôm chị hoa khôi khối trên tỏ tình anh ấy, cầu mong anh sẽ không đồng ý.
Huhu! Không được rồi, mình phải nói ra tình cảm của mình sớm thôi! T_T>
<...
Hôm nay mình hẹn anh ấy ở sân sau trường, tuy có hơi run nhưng mình đã nói ra rồi. Thật không ngờ anh ấy cũng thích mình.
Có phải mình là đứa con gái may mắn nhất trường rồi không?>
<...
Hôm nay mình cùng Minh Dương đi ăn kem, anh ấy cướp mất nụ hôn đầu của mình rồi. Xấu hổ quá đi mất!>
<...
Hôm nay anh ấy tặng cho mình một con gấu bông siêu to, mình rất thích!>
<...
Hôm nay anh ấy đã tặng mình một chiếc nhẫn, là nhẫn đôi với anh ấy!
Anh bảo mình phải gìn giữ cẩn thận, nó tượng trưng cho tình yêu của hai chúng mình!>
...
<...
Hôm nay mẹ anh ấy đến gặp mình, bảo mình tránh xa anh ấy, nếu không sẽ làm hại mẹ mình, còn đưa mình một số tiền chữa bệnh cho mẹ. Mình phải làm sao đây?>
Đọc đến đây, hàng chân mày của Doãn Minh Dương chau lại, gấp gáp đập cái bong bóng tiếp theo, không ngờ bên trong không chỉ là một tờ giấy, còn có cả một chiếc nhẫn.
Doãn Minh Dương đương nhiên nhận ra chiếc nhẫn quen thuộc này, bàn tay anh run run mở lá thư.
<...
Hôm nay mình nói chia tay với Minh Dương, mình đã làm tổn thương anh ấy, chắc rằng anh ấy sẽ rất hận mình nhưng mình không còn cách nào nữa.
Nếu còn lựa chọn khác, mình sẽ không bao giờ buông tay người con trai mình yêu.
Chỉ muốn nói với anh một câu.
"Minh Dương! Em không hề muốn chia tay với anh, em vô cùng yêu anh, nhưng em không còn sự lựa chọn, mong sau này anh sẽ tìm được một người con gái khác tốt hơn em, dù biết rằng xa anh rất khó nhưng em sẽ tập làm quen dần. Xin lỗi Minh Dương! Tháng ngày sau này không có em, hãy sống thật tốt!>
Hàng chữ viết cuối cùng nhòe đi một ít, anh biết chắc chắn chính là nước mắt của cô rơi xuống.
Đôi bàn tay cầm lá thư không vững mà làm rơi xuống đất, trái tim của Doãn Minh Dương quặng thắt nhói đau.
Thì ra...thì ra trước giờ anh đều hiểu lầm cô. Thanh Mộc Tinh luôn yêu anh, còn anh thì không nhận ra, cho rằng cô là loại người xấu xa, ít kỉ.
Vì sao anh không thử suy nghĩ một lần? Chuyện này có nhiều sơ hở để phát hiện, anh không chịu suy nghĩ chính chắn hơn, làm tổn thương đến người con gái luôn hết lòng vì mình.
Anh đúng là tên đàn ông hèn hạ.
Lúc này điện thoại trong túi quần reo lên. Doãn Minh Dương cố nén cảm xúc đưa tay lấy nó ra, chau mày nhìn hai chữ "Bảo bối" trong máy.
Anh lập tức bắt máy gấp gáp nói.
"Tinh Tinh! Em đang ở đâu? Ra đây gặp anh đi, anh rất muốn nhìn thấy em!"
[Dương!]
Giọng nói của Thanh Mộc Tinh có chút yếu ớt gọi tên anh như sợi dây đàn cứa vào tim Doãn Minh Dương vậy, lại nghe tiếng nói ngọt ngào của cô vang vọng bên tai.
[Dương! Xin lỗi...em không thể đến được, xin anh đừng giận em!]
"Được, anh không giận em! Em đang ở nhà sao? Anh sẽ ngay lập tức chạy về, chờ anh nhé!"
Vừa định xoay lưng rời đi thì Thanh Mộc Tinh đã lên tiếng.
[Em không có ở nhà! Đừng tìm em!]
Nắm chặt điện thoại trong tay, Doãn Minh Dương vô cùng nhớ cô, anh không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa.
"Vậy em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay!"
[Dương! Xin lỗi, em lại không thể ở bên anh được rồi, anh phải sống thật tốt phần đời còn lại, em không cần gì hết, chỉ mong anh đừng vì em mà đau khổ nữa!]
Đáy lòng dâng lên một nổi bất an khó tả, Doãn Minh Dương luống cuống.
"Tinh Tinh! Em đang ở đâu, nói anh nghe, đừng dọa anh nữa, đừng trêu đùa anh, anh rất sợ!"
[Dương! Hứa với em có được không? Anh hứa với em đi!]
"Được, được! Anh hứa, anh hứa với em! Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh làm sao đau khổ được? Tinh Tinh, nói anh biết đi được không? Em đang ở nơi nào?"
Doãn Minh Dương đã không thể bình tĩnh được, vậy mà Thanh Mộc Tinh cứ không chịu nói, làm anh hồi hộp như sắp nổ tung.
Tiếng chuông đột ngột điểm giữa thời khắc im lặng cho biết đã 12 giờ đêm, tiếng cười khẽ của người phụ nữ truyền qua điện thoại.
[Chúc mừng sinh nhật, Minh Dương! Em sẽ mãi yêu anh. Nếu có kiếp sau, em nguyện được yêu anh một lần nữa!]
Vừa kết thúc câu nói, một tiếng nổ chói tai vọng ra từ loa điện thoại.
Trái tim của Doãn Minh Dương như muốn nổ theo, anh thét lớn tên cô.
"Tinh Tinh!"