"Anh...sao anh biết?"
"Anh đoán! Vậy là thật đúng không?"
"Ừm!"
Không khí trong xe bỗng chốc im ắng lạ thường, ánh mắt Tôn Nguyên lộ rõ vẻ buồn bã.
"Là của Hàn Minh Triết?"
"Đúng vậy!"
Cười nhạt một tiếng, Tôn Nguyên đưa mắt đến phía Lăng Linh Sương, cô gái này anh vừa gặp đã yêu, nhưng có làm sao anh cũng cảm nhận được cô ấy ở bên anh không có cảm giác hạnh phúc. Nếu Lăng Linh Sương đã tìm được người đàn ông cô muốn gửi gấm cả đời, anh cũng chẳng níu kéo chi nữa.
Tôn Nguyên cất giọng có chút khổ sở.
"Anh có thể thấy được ánh mắt yêu thương của Hàn Minh Triết khi nhìn em. Chắc rằng khi ở bên cậu ta em mới được hạnh phúc. Chúc em có một tình yêu tốt đẹp! Cậu ta vẫn ở phía sau chờ em, em xuống xe đi!"
Xoay đầu nhìn về sau, Lăng Linh Sương thấy xe của Hàn Minh Triết.
Cô cảm thấy rất có lỗi với Tôn Nguyên, chần chờ giây lát, cô cất lời.
"Cảm ơn anh luôn dành tình cảm cho em. Anh là một người đàn ông tốt, sau này sẽ có một cô gái tốt hơn yêu anh!"
Tôn Nguyên nhẹ gật đầu, cổ họng nghẹn ứ. Nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lăng Linh Sương từ từ mở cửa rồi đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Tôn Nguyên đi mất, Lăng Linh Sương buồn bã thở dài.
Thấy cô ở trong xe cùng Tôn Nguyên đã lâu, Hàn Minh Triết không biết bọn họ trong đấy làm gì nên vô cùng khó chịu, ngay lúc anh muốn xuống xe chạy đến xem xét tình hình thì thấy Lăng Linh Sương đi ra.
Anh bước xuống đi đến bên cô.
"Sao em không cùng hắn về nhà?"
Lăng Linh Sương lắc đầu, đưa mắt nhìn Hàn Minh Triết nhớ lại lời nói của Tôn Nguyên lúc nảy. Cô thấy trong ánh mắt của Hàn Minh Triết có gì đó sâu thẳm như trời sao, nhưng cô không biết nhận dạng đó là gì.
"Tôi đưa em về nhà!"
Hàn Minh Triết dắt tay Lăng Linh Sương đặt cô ngồi lên xe, cô không phản kháng cũng chẳng nói gì.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, thấy thái độ khác lạ này, Hàn Minh Triết khó hiểu hỏi cô.
"Em và hắn xảy ra chuyện gì mà buồn bã như vậy?"
"Không có gì hết!"
Hàn Minh Triết lườm Lăng Linh Sương một cái, rõ ràng cô là đang giấu giếm anh điều gì đó.
Đến nhà, Lăng Linh Sương mở cửa xe vào trong. Hàn Minh Triết cũng xuống xe đi sau cô.
Thấy anh vào nhà mình mà không đi về, Lăng Linh Sương cau mày.
"Sao anh không về đi, vào đây làm gì?"
"Đương nhiên là ở cùng với em rồi!"
Thong thả vào trong nhà của cô quan sát, anh đánh giá.
"Khá là gọn gàng đấy!"
Cô bực bội đẩy anh ra cửa.
"Ai cho anh vào đây? Đi về đi!"
"Nhưng tôi muốn ở đây với em mà!"
"Anh...đồ mặt dày!"
"Cảm ơn đã khen!"
Cô mặt kệ anh, đi một mạch lên phòng, Hàn Minh Triết như cái đuôi của cô theo sau.
Khi Lăng Linh Sương đi tắm ra ngoài, thấy Hàn Minh Triết đang nằm thảnh thơi trên giường mình, cô tức tối hét lên.
"Cái tên thần kinh này, hôm nay anh bị ai nhập vậy hả? Mau rời khỏi nhà tôi!"
Không biết xấu hổ, Hàn Minh Triết nói với cô.
"Tôi chỉ muốn ở cùng em cũng không cho, thật nhỏ nhen!"
Cô tức đến người run bần bật, cái tên này tại sao lại ngang ngược như thế? Không biết hai từ xấu hổ viết thế nào sao?
Khi định phản bác lại thì dưới nhà có tiếng chuông. Lăng Linh Sương lườm mắt cảnh cáo anh.
"Ở yên đây, anh mà chạy xuống để người khác thấy được tôi sẽ bầm anh ra làm trăm mảnh!"
Nhanh chóng xuống nhà mở cửa, Lăng Linh Sương thấy một người đàn ông trên tay cầm một chiếc bali, thấy cô thì gật đầu chào một cái.
"Anh là...trợ lí của Hàn Minh Triết?"
Người đàn ông mỉm cười cất lời.
"Đúng vậy! Tôi đến là để chuyển đồ đạc cho anh ấy!"
Từ phía sau cô, Hàn Minh Triết đi đến lấy vali, cảm ơn người đàn ông một tiếng rồi xách vali đi lên phòng cô.
Lăng Linh Sương đứng hình mất 5 giây, đừng nói anh ta định ở nhà cô đấy nhé?
Chạy lên phòng tìm Hàn Minh Triết hỏi rõ nhưng anh đã vào phòng tắm mất rồi, Lăng Linh Sương ngồi xuống giường nhìn cái vali to lớn kia xách nó quăng thẳng ra cửa.
Một lúc sau, Hàn Minh Triết đi ra với một bộ đồ ngủ thoải mái, anh nhìn khuôn mặt méo xẹo của Lăng Linh Sương mỉm cười một cái rồi nhìn sang chiếc vali của mình thấy nó biến mất, bất lực lắc đầu, anh ra ngoài lấy nó vào trong.
"Hàn Minh Triết! Rốt cuộc anh muốn gì?"
Anh không nói gì, đi vòng vòng kiếm gì đó, đèn phòng liền bị tắt đi, chỉ còn ánh đèn ngủ mập mờ.
Hàn Minh Triết đi đến giường ôm cả cơ thể Lăng Linh Sương nằm xuống.
"Anh làm cái quái gì vậy?"
Cô vùng vẫy đẩy người anh ra hét toáng lên, nhưng không thể thoát khỏi.
Hàn Minh Triết vuốt ve tấm lưng của Lăng Linh Sương dịu giọng.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, đừng lộn xộn!"
"Ngủ cái đầu anh. Buông ra, tôi chưa từng thấy tên nào không biết liên sỉ như anh!"
"Tôi chỉ là muốn ôm em ngủ thôi, em kháng cự như vậy làm gì?"
Vùng vẫy một hồi, Lăng Linh Sương mệt lả nhưng chẳng thoát khỏi được vòng tay của Hàn Minh Triết, đột nhiên cảm thấy bụng mình đau đau, cô lo lắng nhăn mặt.
"Sao vậy?"
Thấy cô khuôn mặt khó chịu của Lăng Linh Sương, anh lo lắng hỏi cô, cô lắp bắp nói.
"Tôi...tôi đau bụng!"
Hàn Minh Triết mắng yêu cô.
"Ai bảo em vùng vẫy làm gì? Để tôi xoa!"
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng của Lăng Linh Sương xoa lấy. Cảm nhận sự dễ chịu lan tỏa, cô vô cùng thoải mái nhắm mắt tận hưởng. Dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thấy Lăng Linh Sương đã ngủ, Hàn Minh Triết thơm nhẹ lên mái tóc, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô nhỏ giọng.
"Linh Sương! Tôi sẽ theo đuổi em!"