"Gì đây? Đến kiếm chuyện à?"
Cô trề môi: "Chắc anh tưởng tôi thích kiếm chuyện với anh lắm không bằng. Tôi muốn hỏi lúc nảy tại sao Doãn Minh Dương giận vậy? Là vì anh chọc hay vì chuyện bức thư đó?"
Hàn Minh Triết nhếch môi, thái độ vô cùng khinh người: "Hỏi làm gì?"
Lăng Linh Dương thở ra một hơi, tức giận: "Hỏi thì trả lời đi, đàn ông mà cái tính lòng vòng như phụ nữ!"
"Nhìn lại cô đi, tính tình lỗ mãn giống hệt đàn ông, có quyền gì mà phán xét tôi!"
Lăng Linh Sương vô cùng bực tức nhưng cô phải hạ giọng, cô biết Thanh Mộc Tinh là đang yêu Doãn Minh Dương, cô là vì hạnh phúc của cô ấy mà hi sinh một chút cũng không sao bèn dịu giọng nài nỉ: "Hàn đại ca! Xin anh đó, nói tôi biết đi!"
Hai mắt Lăng Linh Sương lóng lánh nhìn Hàn Minh Triết kéo tay anh.
Hàn Minh Triết thấy bộ dạng thục nữ của Lăng Linh Sương thì sởn gai óc, dựt cổ tay ra khỏi lòng bàn tay cô.
"Cô làm cái trò gì vậy?"
Lăng Linh Sương lại nắm lấy cổ tay anh nài nỉ: "Xin anh đó! Anh biết không? Tinh Tinh vô cùng đáng thương, con bé từ trước đến giờ luôn yêu Doãn Minh Dương nhưng mà vì lúc trước mẹ cậu ấy hâm dọa sẽ làm hại mẹ Tinh Tinh nên cô ấy mới nhẫn tâm nói lời chia tay với Doãn Minh Dương. Tôi đây là không biết cậu ta còn yêu con bé không nhưng tôi hi vọng cậu ta còn một chút gì đó cảm xúc với Tinh Tinh để bọn họ thành đôi trở lại!"
Hàn Minh Triết nghe cô nói thì sững sờ: "Cô nói thật sao?"
"Thật đó! Nếu anh là bạn tốt với cậu ta, anh đừng nên để cậu ta bỏ lỡ một cô gái tốt như Tinh Tinh!"
Hàn Minh Triết không ngờ sự thật đằng sau lại động trời như vậy, thì ra Doãn Minh Dương bao năm qua đã hiểu lầm Thanh Mộc Tinh rồi bỏ lỡ cô ấy.
Nhưng may thay 8 năm sau, bọn họ vẫn còn duyên nợ gắn kết với nhau bằng một cái hôn ước.
Lăng Linh Sương lo lắng nhìn anh: "Vậy anh có thể trả lời câu hỏi của tôi được chưa?"
Hàn Minh Triết nhìn cô thở dài: "Cả hai!"
Lăng Linh Sương chau mày khó hiểu: "Là sao?"
"Là cậu ta nghe thấy bức thư đó thì đã nổi cơn thịnh nộ trong lòng, tôi lấy chuyện đó chọc thì cậu ta càng nóng giận hơn nhưng nguyên nhân chính đó chính là vì ghen!"
Hàn Minh Triết dừng một chút nhìn cô: "Lúc nảy tôi còn thấy ánh mắt của Thanh Mộc Tinh nhìn về bên này rồi cuối đầu buồn bã, chắc là để ý đến thái độ của cục băng đó rồi!"
Lăng Linh Sương thở dài: "Hai người này giống nhau thật, yêu mà chả hiểu lòng nhau, tức chết đi được!"
"Hợp tác không?"
Lăng Linh Sương khó hiểu, Hàn Minh Triết giải thích thêm: "Chúng ta hợp tác tìm cơ hội để gắn kết bọn họ thành một đôi!"
Lăng Linh Sương gật gật đầu, đánh vào vai anh một cái: "Ý kiến hay đó!"
Phùng Khê và các stylist kinh ngạc nhìn Hàn Minh Triết và Lăng Linh Sương ngồi cùng một chỗ tác gẫu, Lăng Linh Sương còn thân mật nắm tay, đánh vai Hàn Minh Triết khiến bọn họ kinh sợ không thôi.
Ôi hôm nay trời sắp bão rồi, một đôi oan gia như hai người bọn họ cũng có ngày sóng yên biển lặng trò chuyện êm ấm như vậy sao?
Đan Diệp, trợ lí của Lăng Linh Sương đi vào gọi cô ấy ra chuẩn bị cảnh quay, mới bước vào phòng thì cũng như bao người trong đây trố mắt nhìn hai người bọn họ nói chuyện quên cả trời đất.
Chuyện...chuyện gì đây? Không lẽ cô đã làm việc nhiều quá mà sinh ra ảo giác, Đan Diệp đi đến gọi Lăng Linh Sương, ánh mắt vẫn kinh sợ, chỉ dám bước nhè nhẹ: "Chị...chị Lăng?"
Lăng Linh Sương nhìn Đan Diệp hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ồm...chuẩn bị diễn rồi, chị ra ngoài đi!"
Cô gật đầu, trước khi đi còn bày ra khuôn mặt nghiêm túc nói một câu với anh: "Nhớ giữ bí mật đó!"
Rồi sải bước đi ra ngoài.
Hàn Minh Triết nhìn theo bóng dáng của cô, đôi môi mỏng không nhịn được nhếch lên. Cô gái này đúng là thật trọng tình trọng nghĩa, nếu là trước đây có ép chết cô cũng không ngồi gần anh, vậy mà vì Thanh Mộc Tinh năn nỉ cầu xin hết cỡ.
Hàn Minh Triết đau đầu không biết làm cách nào để gắn kết Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh trở lại, bởi vì anh biết Doãn Minh Dương vô cùng yêu Thanh Mộc Tinh cũng bởi vì yêu quá nhiều mà đến lúc hận cũng hận thật nhiều.
_______________
Giống như những gì Chu Kiệt nói thì ngày hôm sau, hắn lại cho một đoàn xe gởi đến cô một bó hoa cẩm chướng đủ màu sắc.
Mọi người trong đoàn phim bàn luận không thôi. Có một số người thì vô cùng hâm mộ cô cũng có một số người cho rằng Thanh Mộc Tinh là đang khoe khoang bạn trai đối tốt.
Thanh Mộc Tinh mặc kệ những tin đồn nháo nhào của họ lo đọc thuộc kịch bản, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng động rầm rộ bên ngoài.
Một lúc sau, Phùng Khê lại mang một bó hoa cẩm chướng to thật to đến.
"Tinh Tinh! Chị biết em là không muốn nhận, nhưng mà bọn họ để trực tiếp nó ở bên ngoài, để tránh làm ảnh hưởng nên chị đem vào đây!"
Cô không thèm nhìn lấy một cái, vẫn đọc kịch bản.
Lăng Linh Sương thấy thế đứng dậy nhận lấy bó hoa, vẫn như hôm qua bên trong có một lá thư. Tránh cho Thanh Mộc Tinh lại giận dỗi, cô mở lá thư ra xem nội dung nhưng không đọc lên.
Vẫn buồn nôn như hôm qua...
Cô lật phía sau lá thư thì bất ngờ.
"Tinh Tinh! Có số điện thoại nè!"
Phùng Khê cất lời: "Hay là lúc nào rãnh em gọi cậu ta nói rằng đừng tặng hoa cho em nữa đi!"
Thanh Mộc Tinh nhìn sơ lá thư.
"Không cần! Bây giờ em gọi liền!"
Nói xong cô cầm chiếc điện thoại lên nhìn vào lá thư nhập những con số vào nhấc máy gọi.
Chỉ mất mất năm giây, bên kia đã bắt máy.
"Là em sao bảo bối! Mới đó đã động lòng với anh mà gọi đến rồi à?"