Doãn Minh Tuấn giật mình nhìn ra phía cửa bị đạp văng ra một bên, thấy bóng dáng lạnh lẽo của Doãn Minh Dương, người cậu cứng đờ.
Đi đến đấm vào mặt Doãn Minh Tuấn một cái, anh tức giận cất lời.
"Tại sao lại làm như thế?"
Doãn Minh Tuấn lau vết máu trên khóe môi, đau đớn nhăn mặt.
"Anh bình tĩnh đã!"
"Tôi không muốn dành thứ gì với cậu, nếu cậu yêu cầu, tôi cũng có thể giao lại quyền thừa kế cho cậu, hà cớ chi phải hợp tác với kẻ khác? Nói, có phải cậu cùng kẻ đó hãm hại Tinh Tinh, Nhân lúc tôi sụp sụp sẽ độc chiếm Doãn Thị không?"
Lời nói của anh khiến Doãn Minh Tuấn chột dạ, cậu cúi đầu không nói lời nào càng khiến Doãn Minh Dương tức giận, nắm lấy cổ áo cậu.
"Như thế là thật?"
"Anh! Em không có ý định cướp thứ gì hết, nghe em giải thích. Em chỉ là muốn cứu mẹ, nhất thời mù quán bị Nghiêm Đạt lừa, em không thể ngờ ông ta lại hại chị dâu. Là em sai rồi!"
Ánh mắt Doãn Minh Dương hung tợn hằng từng tia đỏ, bỏ cổ áo của Doãn Minh Tuấn ra, lạnh giọng.
"Cuối tuần có cuộc họp chọn lại người điều hành, cậu có bao nhiêu cổ phần?"
Doãn Minh Tuấn cúi mặt.
"Xin lỗi anh! Nghiêm Đạt lấy mẹ ra uy hiếp nên em đã chuyển hết cổ phần chô ông ta!"
Cười lạnh một tiếng, Doãn Minh Dương buông ra hai chữ.
"Ngu Ngốc!"
Rồi đi một mạch ra ngoài.
Trên phòng chủ tịch, Doãn Minh Hải cùng Dương Nhạc Nhung ngồi đối diện Nghiêm Đạt, ông ta không một chút dè dặt mà mỉm cười.
"Đã lâu không thấy hai người, hôm nay mới được gặp, khiến tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ!"
Doãn Minh Hải không bát quái nhiều lời với ông ta, đi vào trọng tâm.
"Rốt cuộc ông là đang bày trò gì?"
Bật cười một tiếng, Nghiêm Đạt đáp.
"Lâu ngày gặp lại bạn bè, ông dùng giọng điệu đầy nguy hiểm đó với tôi làm gì?"
Dương Nhạc Nhung lườm ông ta một cái.
"Chúng tôi đến đây không phải để đùa cợt. Nghiêm Đạt! Ông đúng là một con cáo già gian xảo, âm thầm sau lưng lâm le chiếm Doãn thị, ED đối với ông không đủ sống hay sao?"
Mặc kệ hai con người trước mặt, thái độ ông ta vẫn ngờ nghệch, nhìn chằm chằm Dương Nhạc Nhung.
"Tôi tưởng bà bị nhốt trong Tiền Môn thành xác khô lâu rồi, không ngờ bà phúc lớn mạng lớn, ở đấy đến 25 năm. Chỉ có 4 tháng đã trở lại bình thường, vợ của Doãn Minh Hải đúng là có khác, nhưng không biết vì sao lúc xưa vẫn bị tôi và Tịnh Lan lừa!"
"Câm miệng!"
Doãn Minh Hải tức giận trừng lấy ông ta.
"Chuyện đó tôi còn chưa tính sổ với ông, khôn hồn thì câm cái mồm thối lại!"
"Đừng mạnh miệng như thế chứ. Tôi nói chuyện này nhất định ông sẽ vô cùng bất ngờ đây, Doãn Minh Tuấn không phải con ruột của ông, nó là con của tôi và Tịnh Lan đó. Cảm giác bị đổ vỏ cả hơn 20 năm nay thấy thế nào?"
"Tên khốn!"
Doãn Minh Hải không giữ được bình tĩnh đấm vào mặt ông ta một cái thật mạnh.
"Mày và Tịnh Lan đúng là nồi nào úp vung nấy, đê tiện như nhau!"
"Cảm ơn ông đã quá khen!"
Tịnh Lan từ trong bước ra, điệu bộ bà ta vô cùng khoan thai, nhìn hai người họ nhếch môi.
"Đã lâu không gặp!"
Nhìn đến Dương Nhạc Nhung, quan sát từ đầu đến chân bà ấy, Tịnh Lan không cảm thấy hối hận còn chế giễu.
"Cũng mạng lớn thật, nhưng thật tiết lúc cô bình thường lại thì Doãn gia đã không còn như xưa, tôi vẫn là người được hưởng mọi thứ!"
Dương Nhạc Nhung không chấp bà ta, đến một cái liếc nhìn cũng chẳng thèm.
"Tôi thật tội nghiệp thay cô, cả đời đều bị đồng tiền làm mờ con mắt, chẳng hiểu nổi tình cảm con người là gì!"
"Cô nghĩ tôi không biết? Lúc trước tôi yêu Doãn Minh Hải nhưng hắn ta vẫn luôn nhớ nhung cô suốt bao năm nay, tôi cảm thấy vô cùng uổng phí dần nhận thức sống vì đồng tiền còn có lý hơn!"
"Mẹ!"
Bất ngờ thấy Doãn Minh Tuấn cùng Doãn Minh Dương ngoài cửa, Tịnh Lan có chút bối rối.
"Sao con ở đây?"
Doãn Minh Tuấn tức giận đi đến chỉ vào mặt Nghiêm Đạt.
"Ra là mẹ hợp tác với ông ta gày bẫy con, còn tưởng mẹ bị ông ta bắt nhốt đánh đập, lo lắng đau lòng thay mẹ, còn mẹ thì lợi dụng con quay lưng với người thân, cướp đi công ty!"
Kéo lấy tay của Doãn Minh Tuấn, bà ta cất lời.
"Bọn chúng không phải người thân của con, ba con là Nghiêm Đạt!"
"Không! Con không bao giờ thừa nhận ông ta là ba, ba của con chỉ có một chính là Doãn Minh Hải, anh của con là Doãn Minh Dương, bà của con là Vương Lệ, trước đây như thế thì mãi mãi cũng như thế!"
Chát!
Tịnh Lan tức giận tát thẳng vào mặt con trai mình.
"Đúng là ngu ngốc, mẹ làm tất cả cũng vì con, vậy mà con xem toàn bộ bọn chúng là gia đình còn mẹ là người dưng sao?"
Dùng tay ôm mặt mình, Doãn Minh Tuấn vẫn ngoan cố.
"Dù có ra sao, Doãn gia cũng là gia đình của con!"
Nhìn thẳng vào mặt Nghiêm Đạt, Doãn Minh Tuấn gằng từng chữ.
"Ông ta không phải?"
Rồi xoay người rời đi.
Ba người kia cũng chẳng muốn ở đây nữa nên xoay người đi mất.
Đứng ngoài hành lang, Doãn Minh Dương hỏi ông.
"Ba! Minh Tuấn không phải con của ba thật sao?"
Anh không thể tin được chuyện này, biết tính tình đứa em này vô cùng tốt, chỉ là bị Tịnh Lan lừa gạt, anh không hề ghét cậu ấy.
Doãn Minh Hải lắc đầu.
"Ba không biết nữa, nhưng cho dù nó là con ai, ba cũng sẽ không bỏ nó!"
"Ba!"
Doãn Minh Tuấn từ phía sau lưng ông, mắt của cậu đã nhòe đi trông thấy. Không ngờ sau tất cả, ông ấy không hề chấp nhất cậu, kể cả không phải con ruột ông ấy cũng coi như không việc gì.
Cảm thấy vô cùng có lỗi, Doãn Minh Tuấn lần lượt cúi đầu với ba người.
"Ba! Đều do con không tốt mới hại ba mất đi công ty!"
"Anh! Là em đã hại chị dâu, em xin lỗi anh, nếu anh cần em giúp gì cứ nói, em sẽ cố gắng làm giúp anh!"
"Dì, xin lỗi dì! Mẹ con đã hại dì xa gia đình hơn 25 năm nay còn không biết hối cãi!"
Dương Nhạc Nhung vỗ vai cậu an ủi.
"Được rồi, dì không chấp nhất gì con, nhưng mẹ con thì không như thế, làm cho bà ấy sáng mắt bà ấy mới hối hận!"
"Con sẽ có gắng khuyên nhủ mẹ!"
"Vô dụng thôi, bà ấy đã như thế con càng nói sẽ khiến bà ta càng ghét thêm! Con là một người tốt, đừng nên đi theo con đường của mẹ con!"
Doãn Minh Tuấn gật đầu.
"Vâng, cảm ơn dì!"