Mục lục
ÔNG XÃ TÔI LÀ NAM THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cửa chói tai inh ỏi vang lên. Đập vào mắt anh là hình bóng tàn tạ của cô gái đang ngồi nép trong một góc tường, trên mặt tràn đầy nước mắt, anh sợ hãi nhìn đến tay cô đang cầm mảnh thủy tinh đưa lên tay. Hình ảnh nảy giống hệt như anh của 8 năm trước.



"Không!"



Nhanh chân chạy đến chỗ cô ngồi, anh hất bàn tay cầm mảnh thủy tinh kia khiến nó rơi xuống đất bể nát.



Anh hoảng sợ ôm chặt cô vào lòng.



"Thanh Mộc Tinh! Em làm cái trò gì vậy hả?"



Cô nấc lên từng đợt khàn giọng khóc lớn.



"Dương, hức! Anh đã nói là sẽ không hủy hôn với em mà! Anh đã hứa rồi mà, sau anh lại không giữ lời? Hức, nếu anh bỏ em thì em sẽ không sống nữa đâu, em không muốn sống nữa đâu!"



Ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, lòng anh đau nhói, trái tim như bị ai bóp chặt rỉ máu, bàn tay dịu dàng vỗ lưng, cất lời trấn an.



"Tôi không có hủy hôn với em, chỉ là đi tìm bà có chút việc riêng không hề liên quan đến chuyện hôn ước của chúng ta!"



Anh nâng mặt cô lên nhìn vào mắt mình, hai bàn tay to lớn dịu dàng lau đi những giọt lệ.



"Ngoan! Đừng khóc nữa, tôi đã hứa rồi sẽ không nuốt lời, em không tin tưởng tôi?"



Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh đầy bi thương, cô lại ôm chặt lấy anh không rời. Cô tin chứ nhưng nổi sợ tràn ngập trong tâm trí cô. Tám năm qua đối với cô cũng chẳng dễ dàng gì, cô không muốn lại xa người mình yêu thêm một lần nào nữa.



Anh bế cả người cô đi đến giường đặt xuống. Thanh Mộc Tinh vẫn không chịu buông cổ anh ra. Doãn Minh Dương phải dùng tay gỡ ra vuốt ve dỗ dành.



"Để tôi lấy khăn lau mặt cho em, nhìn xem mặt em lắm lem nước mắt rít hết cả rồi!"



Anh đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn mới nhún vào nước vắt khô, sau đó đi đến nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Thanh Mộc Tinh.



Nghĩ đến chuyện nguy hiểm mà cô làm lúc nảy, anh không cầm lòng được trách mắng.



"Sau này đừng có ngu ngốc tổn thương bản thân mình nữa. Em biết làm như vậy là vô cùng nguy hiểm không?"



Trước lời trách móc nhẹ nhàng của anh, Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt. Như vậy chứng tỏ, anh là đang quan tâm cô rồi.



Thấy bộ dạng ngây ngốc này, Doãn Minh Dương cũng không đành lòng trách mắng nữa chuyển chủ đề khác.



"Ăn cơm chưa?"



Cô nhẹ lắc đầu.



Anh nắm bàn tay nhỏ của cô.



"Vậy chúng ta đi ăn thôi!"



Sau đó dẫn cô xuống lầu, bảo Tiết Dung hâm nóng đồ ăn lại.



Nghĩ đến hành động thái quá của mình lúc nảy chắc là đã hù dọa Tiết Dung không ít, cô cảm thấy có lỗi liền xin lỗi bà ấy. Bà vui vẻ mỉm cười, bảo không có gì.



___________________



Kết thúc bữa tối, cô cùng anh vào phòng ngủ. Cô nằm trên giường nghe tiếng nước xói xả trong phòng tắm, hai tay bấu chặt tấm chăn thầm chửi bản thân thật ngu đần. Lúc nảy sao có suy nghĩ tiêu cực đến vậy chứ? Mém chút nữa cô đã làm ra chuyện ngu ngốc không đáng rồi.



Nhưng mà, nếu anh hủy hôn với cô thiệt thì có cho chọn lại, cô cũng sẽ làm như thế, vì bản thân quá u mê anh rồi.



Từ phòng tắm bước ra, Doãn Minh Dương bảo cô đi tắm rửa sạch sẽ sau đó ngồi xuống giường dùng máy sấy tóc cho khô.



Đột ngột cảm nhận vòng tay bé nhỏ từ phía sau, người anh cứng ngắt một lúc sau đó xoay người về sau.



"Em đừng bướng nữa! Đi tắm đi!"



Cô xụ mặt không cam tâm thu tay về rồi bước xuống giường soạn đồ vào phòng tắm.



Khi tắm xong đã thấy anh nằm một bên giường, mắt nhắm nghiền, cô đặt mông xuống một bên giường tắt đèn, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ phát ra ánh sáng màu nhạt nhòa.



Vòng tay bé nhỏ lại một lần nữa đặt lên eo anh, cô dụi dụi mặt vào tấm lưng to lớn cảm nhận mùi đàn hương đặc trưng mà cô yêu thích nhất.



Hành động của cô khiến người Doãn Minh Dương bức rứt khó chịu.



Anh xoay người giữ chặt cô trong lồng ngực lạnh nhạt thốt ra hai tiếng.



"Ngủ đi!"



Do lúc chiều ngủ quá ngon mà đến bây giờ mắt cô vẫn thao láo, chẳng có chút nào gọi là buồn ngủ.



Đôi mắt mèo to tròn nhìn lấy nam nhân trước mắt.



Ánh đèn ngủ mập mờ ủy mị chiếu vào bên sườn mặt nam tính của anh khiến anh vô tuyệt đẹp.



Tay nhỏ bất giác sờ lên sườn mặt anh, cô dùng tay ma sát lên làn da mịn không tì vết.



Cổ tay bỗng nhiên có một lực đạo mạnh mẽ nắm chặt, đôi mắt nhắm nghiền của nam nhân lúc này mở ra trong vô cùng đáng sợ dọa Thanh Mộc Tinh giật mình một cái.



"Đừng lộn xộn!"



Cô mím môi cất lời.



"Em không ngủ được, lúc chiều đã ngủ quá nhiều rồi!"



Hơi thở nam tính phả vào một bên tai cô.



"Nếu đã không ngủ được, chúng ta cùng nhau vận động đi!"



Mang tai cô đỏ rực, má cũng nóng ran lập tức lắc đầu.



"Em chỉ giỡn thôi, em rất buồn ngủ a! Em ngủ đây!"



Thanh Mộc Tinh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh nhắm chặt mắt như sợ mở ra sẽ thấy sói dữ.



Doãn Minh Dương hài lòng nhìn cô nhẹ xoa cái đầu nhỏ, vòng tay ôm cô vào lòng.



- >

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK