Chap 1029: Bất đồng suy nghĩ
Edit by Như Oanh
“Tôi biết anh muốn nói gì, hãy dẹp bỏ những suy nghĩ không nên xuất hiện, ĐOá NHã là một cô gái đơn giản, và chuyện xảy ra đêm đó chỉ là ngoài ý muốn.”
Hạ Lẫm chậm rãi pha cho mình một chén trà, Tiết Phong còn chưa kịp nói ra, liền đem anh ta vừa mới bắt đầu liền đánh về đến vực sâu.
Tiết Phong bất mãn cau mày, anh bộ dáng đặc biệt không hài lòng Hạ Lẫm.
“Hạ Lẫm, linh lực chưa được xác định của đoá Nhã, không phải là một trong ba gia tộc lớn của chúng ta. Thật khó để đảm bảo rằng cô ấy không là người được tu luyện đặc biệt , sẵn sàng gia nhập ba tộc lớn chúng ta làm làm nội ứng. Phải biết loại chuyện này đã không phải là lần một lần hai.”
Lời nói của Tiết Phong rất chính trực, những lời đầy thành kiến với tôi và sự nghi ngờ mạnh mẽ về thân phận không rõ của tôi.
Đối với lời anh ta nói, Hạ Lẫm từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước.
Cho đến khi Tiết Phong nói xong, Hạ Lẫm mới bình tĩnh uống ngụm trà cuối cùng, đặt chén sứ xuống, đứng dậy.
“Nói xong chưa?”
Khi Hạ Lẫm nói lời này, Tiết Phong sửng sốt, sau đó theo bản năng gật đầu, Hạ Lẫm lại lên tiếng.
“Cô ấy không phức tạp như anh nghĩ. Tôi nhìn anh có việc gì quan trọng. Giờ đã muộn. Tôi có một vài ca phẫu thuật vào buổi chiều.”
Hạ Lẫm nói, không đợi Tiết Phong đáp lại , liền mở cửa phòng làm việc, xuống lầu rời đi.
Tiết Phong ở trong phòng sắc mặt ảm đạm.
Tiết Phong ở đây tìm Hạ Lẫm bàn chuyện của ta, còn ta bên kia ở trong phòng luyện những thuật Tiết Phong đã dạy, ta vẫn là kiên trì sử dụng những phép thuật thông thường căn bản như vẽ lá bùa trong bí tịch , sợi chỉ đỏ dẫn quỷ, chuông diệt hồn, v.v …
“Chuông diệt linh hồn được chuẩn bị bằng lụa đỏ và Kim Linh. Đây là cách dễ dàng nhất để bắt đầu với Thuật Số Ngũ Sắc. Nó có thể chống lại ma, tà ma và bùa chú trong vòng năm giờ. Nó không được gây hại cho bất kỳ người nào. hoặc vật dưới sự bảo vệ của ma khí, ngoại trừ Tai nạn hồn ma cao cấp, và … “
Tôi tha thiết học kỹ các quy tắc ứng dụng của chuông giết linh hồn trong cuốn sách bí tịch kia .
Ta rất coi trọng, cũng không để ý Tiết Phong đã trở lại.
Khi nhận ra Tiết Phong lại xuất hiện trước mặt mình, người đều kém chút bị anh ta dọa gần chết.
Anh ta thực sự nhìn tôi với ánh mắt rất tập trung, nhưng tiêu điểm trong mắt anh ta không chỉ là sự tập trung đơn thuần vào bạn bè hay người học việc, mà là sự sắc bén nổi lên từ những nghi ngờ sâu sắc , một sự tập trung cảnh giác.
Sự xuất hiện của sự tập trung này, để tôi có thể cảm thấy cảm giác xa lạ và phòng thủ mà anh ấy đã giải phóng cho tôi.
“Sư phụ Tiết Phong, anh vì sao lại nhìn tôi bộ dáng này?”
Tôi khó chịu lùi đầu về phía sau để chuẩn bị cho một khoảng cách an toàn với anh ta.
Quá gần, tôi nghĩ rằng đôi mắt của anh ấy có thể giết chết tôi.
Ta làm không rõ ràng, buổi sáng còn rất tốt dạy ta năm huyền chi thuật, làm sao một lát sau sau liền đối ta tràn ngập địch ý.
Khi tôi bị Tiết Phong làm cho hoảng sợ, anh ta đột nhiên cười với tôi.
Rõ ràng là cười như gió xuân, nhưng khi nhìn thấy trong mắt lại ẩn chứa cảm giác không thể giải thích được bị nhìn chằm chằm.
Sau đó, Tiết Phong cách tôi vài bước, thản nhiên nói chuyện phiếm với tôi, “Em căng thẳng cái gì, anh sẽ không ăn em.”
Tiết Phong cố ý thả lỏng giọng điệu vài cái.
Lần đầu tiên trò chuyện với anh ấy, tôi vẫn cảm thấy cơ thể hơi thắt lại, sau vài câu nói, sợi dây trong lòng tôi bắt đầu giãn ra.
“Đoá Nhã, có điều gì đó mà tôi nghĩ là kỳ lạ.”
Tiết Phong hỏi tôi với giọng điệu thoải mái và hóm hỉnh, sau khi tôi có chút hứng thú, anh ta đột nhiên tiếp tục hỏi: “Ngũ Âm Thần Lực hiện tại thuộc về Tiết gia, Hạ gia, Ninh gia. Trong thế lực kiềng ba chân. hiếm có gia tộc khác sẽ linh lực khu quỷ thuật, cho nên tôi một mực rất hiếu kì, linh lực của cô cũng không thuộc về tam đại gia tộc hay họ hàng nhà ngoại. Vậy coi đến tột cùng là thần bí gia tộc ở đâu?”
Khi Tiết Phong lại nhắc đến chủ đề nhạy cảm này, tôi ngượng ngùng mím môi.
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của anh ấy như thế nào.
Rốt cuộc, tôi sống bên ngoài sa mạc, tôi không thể tùy tiện phơi bày danh tính là công chúa của Xà nữ tộc ở sa mạc.
Tôi do dự, muốn chuyển hướng đề tài này, nhưng vừa ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt đang muốn trả lời của Tiết Phong, tôi lại do dự.
Sau khi suy nghĩ về nó một lúc lâu, tôi quyết định đưa ra một câu trả lời vớ vẩn.
“Tôi không phải là người của tam đại gia tộc, lại có linh lực. Là gia tộc không thể nói cho người ngoài, nếu hiểu được là gia tộc bí ẩn, anh nên biết chuyện này được giữ bí mật. Chúng ta sống ẩn cư. Vấn đề này ta trả lời không được, anh chỉ cần biết ta sẽ không tổn thương anh cùng Hạ Lẫm là được.”
Sau khi suy nghĩ thật lâu, tôi cho rằng đây là câu trả lời tốt nhất đối với Tiết Phong.
” “A, thật sao? Ha ha.”
Nghe được câu trả lời của tôi, Tiết Phong khẽ cong môi, không phản bác lại câu trả lời của tôi, mà chỉ cười, khó xử đến mức không nói được gì nữa.
Tôi tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào việc học Ngũ Âm thuật.
từ khi tôi thảo luận những đề tài trên với TP , tôi phát hiện anh đối ta giáo tập càng ngày càng hà khắc với tôi nhiều hơn, thậm chí đến mức thức trắng đêm.
Và đêm nay mất ngủ không phải vì tôi tưởng niệm anh quá không ngủ được mà là do anh dạy tôi làm thân thể đau nhức cả ngày.
Anh mỗi ngày giáo tập phương pháp, không phải để ta cõng bao cát chạy khắp nơi, chính là đứng trung bình tấn, đi mai hoa thung, còn nữa chính là nhìn xem ghi chép năm huyền thuật số thư tịch.
Và điều duy nhất anh ấy không làm là dạy tôi những câu thần chú.
Tôi đi theo anh ta gần một tháng, anh ta không dạy tôi bất cứ phép thuật nào, ngoại trừ việc nâng cao thể lực, linh thuật của tôi cũng không cải thiện.
Tuy rằng Tiết Phong chưa từng dạy ta bùa chú, nhưng ta vẫn cảm thấy đây chỉ là khảo nghiệm cho ta bắt đầu, cho nên ta muốn cùng Tiết Phong luyện tập giấu Hạ Lẫm như thường.
Vừa mặc vào quần áo tập, Tiết Phong đưa cho tôi một bao cát nặng hơn mười ký: “Cầm lấy đi, nhiệm vụ hôm nay 15 cây số.”
“Mười lăm km?”
Con đường 15 km là 30 dặm. Tôi không mong đợi rằng Tiết Phong không chỉ tăng khoảng cách của chuyến đi, nhưng bao cát cũng là 5 kg nặng hơn bình thường.
“Ừ, 15 cây số, giờ là giờ Bắc kinh 14:30, nếu không về trước bữa tối thì không cần dùng cơm nữa.”
Giọng điệu của Tiết Phong càng lúc càng lạnh, dường như một tháng trước anh đã mất đi kiên nhẫn và khí lực.
Tôi ngạc nhiên về sự thay đổi trong giọng điệu của anh ấy, và trước sự thách thức tột độ của anh ấy đối với tôi.
Bữa tối của Tiết Phong diễn ra vào lúc 17:30, và một người phụ nữ như tôi phải chạy 15 km trong ba giờ , xác suất này gần như là anh ta đang ngầm từ chối tôi.
Tiết Phong đang ngụy biện cho tôi hiểu rằng anh ấy không muốn dạy tôi nữa.