Mục lục
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị quên rồi sao? Lúc chị còn là sinh viên năm nhất, ba mẹ tôi đi công tác, nhờ chị chăm sóc." So với sự hoảng sợ giữa tôi và Phương Tình, Phương Trạch vẫn bình tĩnh chết người, "Chị đưa tôi đến trường, vì câu lạc bộ bận rộn, An Tố từng đưa tôi đi một lần. Tôi nhớ ra An Tố, là người giống hệt An Viện Viện. "

Tôi sửng sốt trong lòng, lục tung trí nhớ hồi lâu, mới nhớ ra khi còn là sinh viên năm nhất, Phương Tình quả thật hình như có một đứa em họ, từng nhờ tôi chăm sóc.

Chỉ là, nhóc con trong trí nhớ của tôi trông nhỏ xíu, hoàn toàn khác với Phương Trạch trước mặt.

Nhưng thử nghĩ xem, khi chúng tôi là tân sinh viên, chính là sáu năm trước, Phương Trạch mới vừa tốt nghiệp tiểu học còn chưa thành niên.

“Sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì, làm sao cậu … nhớ rõ như vậy?” Tôi không nhịn được hỏi.

Nghe câu hỏi của tôi, trên mặt Phương Trạch thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng cậu ấy nhanh chóng lên tiếng: "Đừng đổi chủ đề. Nói rõ ràng đi An Viện Viện, chị có phải là An Tố không?"

Tôi vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Phương Trạch, trong lòng cũng biết cậu ta đã chắc chắn tôi là An Tố, hiện tại cũng là chán nản cự tuyệt, nên không còn cách nào khác, đành phải cắn răng thừa nhận: “Đúng. Tôi là An Tố. "

Nghe được câu trả lời của tôi, Phương Trạch cũng không có chút kinh ngạc, liếc mắt nói: "Tôi nhớ tới chị cùng Phương Tình học chung chuyên ngành, cũng không phải học đại học sư phạm."

“Đúng vậy ”

Thời điểm Phương Trạch đang nói, tôi vắt óc để tôi đã bịa ra lời nói dối:

“Bởi vì gần đây tôi thiếu tiền, tôi thấy công việc gia sư mà bố cậu đề xuất thu nhập quả thực quá hào phóng. Vì thế, tôi mượn giấy chứng nhận tốt nghiệp của chị họ để mạo nhận một chút. Cô ấy đến từ Đại học Sư phạm, tên là An Viện Viện. Ảnh chứng minh thư của chúng tôi nhìn rất giống nhau. "

Sau khi nói một tràng lí do này, tôi căng thẳng nhìn Phương Trạch, vì sợ cậu ấy không tin tôi, thậm chí cậu ấy muốn vạch trần tôi với Phương Hải.

Nhưng không ngờ sau khi nghe tôi giải thích, Phương Trạch vẫn như cũ mờ mịt, chỉ nói: "Hóa ra là như thế này.”

Như thế này?

Cái này là cái gì!

Toàn bộ thần kinh của tôi trở nên rất lo lắng, và tôi thận trọng tiếp tục hỏi: "Vậy thì sao? Cậu có định nói với bố mẹ cậu về chuyện này không?"

“Đương nhiên không.” Phương Trạch lần này trả lời rất nhanh, nhìn thấy trong mắt ta phảng phất có chút thay đổi, “Nói chính xác hơn, An Tố, rất vui được gặp lại chị.”

Phương Trạch thấp giọng nói lời này, đôi mắt đen của cậu ta nhìn thẳng tôi, trong mắt hiện lên vài phần tâm tình, hiển nhiên khiến tôi không thể làm ngơ.

Tôi không còn là một thiếu nữ non nớt, dù sao tôi cũng coi như một người phụ nữ đã có gia đình, đương nhiên tôi có thể nhìn ra ý tứ trong ánh mắt và lời nói của Phương Trạch.

Trái tim tôi lập tức rung lên

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Phương Trạch này lại có ấn tượng với tôi dù chỉ mới gặp một lần, có thể nói rằng sáu năm trước, khi cậu ấy chỉ là một cậu bé, lúc đó ấy đã thích tôi, đơn giản là như vậy. Phương Trạch, tên nhóc này xem tôi là mối tình đầu sao?

Không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên đi theo hướng quái đản như vậy, không ngờ ngoài gặp hai nam quỷ may mắn như vậy, thì tôi cũng khiến cho Phương Trạch này thấy hứng thú?

Lúc này, Phương Tình ở bên cạnh cũng nhìn ra được Phương Trạch đang nghĩ gì về tôi, cô ấy lập tức nói: "Cậu nhóc, chị nói cho cậu biết, An Tố đã kết hôn rồi, cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa!"

Nghe được Phương Tình nói vậy, Phương Trạch sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn buột miệng nói: "Không thể nào "

“Là sự thật.” Tôi có chút không đành lòng nhìn Phương Trạch ánh mắt nghiêm túc, chủ động nói: “Tôi đã kết hôn.”

Phương Trạch nhìn tôi chằm chằm, thật lâu sau, cậu ta cúi đầu.

Nhìn Phương Trạch như vậy không khỏi có chút áy náy.

"Cái kia..." Do dự một hồi, vẫn là thì thào nói: "Nếu thật sự không tiện, cậu có thể mời một gia sư tiếng Anh khác. "

Tuy rằng rất hi vọng có thể tiếp cận nhà họ Phương tìm Kim Ô Sa, nhưng sau khi biết Phương Trạch có cảm tình đối với mình, tôi thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây, xem ra cũng không nên chơi đùa với tình cảm của người đàn ông khác.

Dù sao tôi cũng có một cách khác để tìm ra Kim Ô Sa, không nhất thiết phải ở đây.

Tôi ngạc nhiên, Phương Trạch suýt chút nữa không nghĩ tới, liền cự tuyệt đề nghị của tôi.

“Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, chị cũng không cần để tâm.” Phương Trạch nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của tôi, chị cứ ở đây đi.”

Ta nhìn Phương Trạch, do dự, không khỏi cảm thán: "Phương Trạch, tôi biết cậu vì bố cậu mà trong lòng không thoải mái. Nhưng cậu nên hiểu kỳ thi tuyển sinh đại học có liên quan đến tương lai của chính mình. Cậu không cần tự hủy hoại tương lai của bản thân chỉ vì tức giận ông ấy. "

Tuy rằng chỉ ở trong nhà Phương Trạch một ngày ngắn ngủi, nhưng tôi đã thấy Phương Trạch ngoài mặt không bất mãn như trước, cậu ấy vẫn là một người rất nhân hậu, chẳng qua là vì oán trách tên Phương Hải kia. Ông ta bỏ mẹ cậu, lại càng căm phẫn ông ta trăng hoa bên ngoài nên đã cố tình làm ra vẻ chống đối ông như này.

Vốn tưởng rằng mình nói loại này thuyết giáo sẽ làm cho Phương Trạch chán ghét, nhưng không ngờ rằng cậu ta chỉ ngẩng đầu liếc nhìn tôi: "Tôi biết."

Nhìn thấy bộ dạng thông minh lanh lợi của Phương Trạch, tôi nhất thời có chút khó chịu, nhưng Phương Tình lại kéo tôi một cái, nói: "Được rồi, Phương Trạch, đi ăn sáng rồi đọc sách nhé, chị và An Tố còn có chuyện để nói."

Nói xong, Phương Tình kéo tôi sang phòng bên cạnh.

Vừa vào phòng, Phương trực tiếp ngã ở trên giường của tôi, mắng: "An Tố, trời ạ, vận may của cậu quá tốt. Đừng nói mấy tên quỷ nam, mà tên Tiểu Ma Vương nhà tớ còn thích cậu từ rất nhiều năm trước như vậy! "

Tôi ném một cái gối lên người Phương Tình mắng:”Đừng nói những điều vô nghĩa này với tớ."

“Ai nói nhảm, chính là.” Phương Tình cầm lấy gối phản bác nói, “Cậu cũng là tình đầu của tiểu tử này, tuy rằng không có kết quả, nhưng cậu vẫn là chu sa trên tường, trên tường có máu muỗi, cái bông hồng đỏ trong bài hát, dù sao cậu cũng có một ý nghĩa rất đặc biệt. "

Nói đến đây, Phương đột nhiên dập tắt nụ cười, thẳng mặt nói: "An Tố, tớ biết hỏi cậu hơi quá đáng, nhưng tớ thật sự không có cách nào khác, mong cậu có thể ở lại tiếp tục làm gia sư cho Phương Trạch, không phải vì cái gì khác, chỉ là thằng nhóc này chỉ nghe lời cậu, cậu hiện tại là điểm mấu chốt, cần cậu khai sáng. "

"Nhưng tớ không liên quan gì đến cậu ta. Đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào tớ."

Tôi cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK