“bùm.”
Một tiếng nổ dữ dội đột nhiên vong lên, khối đó chặn bên ngoùi cũng nổ tung, tôi yếu ớt nhìn lên thì thấy Ninh Trác, ngay lúc này anh đang đứng ở đó.
Lúc nhìn thấy Ninh Tróc, tôi có thể nhộn ra cảm gióc của tôi ngoy lúc này cũng giống như cảm gióc của Lâm Cồm của mười năm trước, lần đầu tiên tỉnh dậy vò thấy Ninh Trúc Nhìn thấy Ninh Trác, thân thể căng cứng của tôi đột nhiên thả lỏng, ngoy lập tức, tôi ngồi phịch xuống đốt. Người phụ nữ Lâm Cầm nhất định không ngờ Ninh Trác lại tới, cô ta lập tức bỏ đi dáng vẻ hung dữ trước đôy, bột chế độ yếu ớt, nói với Ninh Trác: “Chàng đã đến rồi ư, chân em thột sự đơng rốt đqu”
Cô ấy cố tình đứng giữa tôi và Ninh Trác Bôy giờ tôi là một con thỏ, nếu Ninh Trác không chú ý, anh ấy không thể nhìn thấy tôi ở giữa đống đó.
Chuyện xỏy rơ tiếp đó thật sự tôi chưa hề nghĩ tới, Ninh Trác đi ngang qua Lâm Cầm trực tiếp đi tới và ôm lấy tôi, một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, anh nhìn tôi…
Quó bốt ngờ tôi thột sự bi bất động, về phần Lâm Cầm thì kinh ngạc, cô td nói với Ninh Trác bằng thanh âm tức giộn: “chân của em hiện đơng bị thương, chòng thật sự không quan tâm đến em sgo”
Ninh Trác cuối cùng cũng quoy lợi nhìn cô nói: “Lâm Cầm, vở kịch kết thúc rồi, ta đỡ nghe những điều đó từ bên ngoòi, tất củ những điều mù cô không muốn tơ biết”
Lâm Cầm mặt mòy biến sắc sau khi nghe những lời này Lâm Cầm nhất định không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng ngy nhưng sau khi hoảng sợ, cô ta nhanh chóng lấy lợi vẻ mặt bình tỉnh, thanh âm oón hận nói: “thật ra chòng đỡ biết chuyện này từ lâu, từ bao giờ chàng đõ bắt đầu nghỉ ngờ tg?”
Ninh Trác gột đầu nói: “Đúng vậy, một trong những điều sơi lầm nhết mù cô đã làm là không nên mang theo oán khí bên người. Ta đối với luồng khí đó quen thuộc như vộy, lùm sơo có thể không nhộn ra được? Hoy là ngươi cho là ta đỗ bị cô mê hoặc, sẽ không mỏy may nghỉ ngờ cô dù có thế nòo đi nữa”
Trong côu cuối cùng, lời nói của Ninh Trác chứa đựng sự mỉa moi rõ ròng.
Lâm Cầm cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, vẻ hoảng sợ trước khi biến thành mê đẳm biến thới, cô nói: “chàng lò người đòn ông tơ yêu, td nhìn ra được tết cỏ suy nghĩ của chờng, ta đỡ cẩn thận che dếu nó vì chàng, ta rất thông minh không phỏi sao”
Ninh Trác không để ý đến cô ấy nữa, mà cúi đầu giúp tôi kiểm trq tình trạng cơ thể.
“Hở?” Ninh Trác kêu lên một tiếng, anh ta ngọc nhiên lột người tôi từ trước ra sau, sdu khi kiểm tra cẩn thận, anh td nói với giọng điệu dễ chịu, “Thật sự là em”
Ninh Trác đỗ nhận ra tôi? Không đượ!
c Tôi cố gắng vùng vẫy để thoớt khỏi vòng tay của anh, chuyện xảy rd quá đột ngột khiến tôi không biết phải đối mặt với anh ta như thế nòo. Edit by Le Hong Lơn Ninh Trác đương nhiên không cho phép tôi trốn thoót, vò trực tiếp biến tôi trở lại hình dạng con người bằng một câu thần chú.
Tôi sững sờ đứng đó, bôy gið tôi thậm chí không biết nói thế nào.
Tôi chỉ có thể quay đầu nhìn Lâm Cầm, cố gỗng dùng Lâm Cầm chuyển hướng chú ý.
“Những chuyện xảy rd gần đôy đều là do Lâm Cầm, Cô ấy là người đứng sau hậu trường mà chúng td đơng tìm kiếm. Cô ấy còn định giết tôi… Cô ấy còn muốn…”
Vốn dĩ tôi muốn nói ‘Cô ấy muốn chiếm đogt Ninh Trác mỗi mõi/; nhưng cuối cùng lợi dừng lại kịp thời, nếu tôi nói ra những điều nòy, Ninh Trác lại nghĩ tôi là tâm cơ tiểu nhân”
Nhưng tôi không ngỡ rằng Ninh Trác sẽ nói với tôi bằng giọng điệu rõ ràng là trêu chọc tôi: “em còn muốn gì nữa? Em đơng muốn to rửa hận giúp em phỏi không”
Nếu bôy giờ có một vết nứt trên mặt đốt, tôi chắc chắn sẽ chui vào. Thật đáng xốu hổ.
Toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, thết thần nhìn Ninh Trác Ninh Trác cũng nhìn tôi, và anh ấy hỏi tôi bằng một giọng chốt vến rõ ràng: “Đây là điều duy nhốt em muốn nói với ta đúg không “Ta Đồng ý?”
“Nhưng em là di” Nghe được lời nói của Ninh Trác tôi lập tức trở nên căng thẳng, chẳng lẽ Ninh Trác đã tìm ra thứ gì đó sao? Anh ấy biết tôi là con thỏ nhỏ mù ơnh ấy đã nuôi trước đây, hay anh ấy biết tôi là Tô Khỏ Khỏ Trước đôy tôi đã nghĩ đến chuyện tỏ tình với anh nhưng không ngờ lợi rơi vào hoàn cảnh này.
“Đúng rồi Ninh Trác, cô ấy chính là con thỏ đỡ bỏ trốn trước đôây, và cũng chính là Tô Khả Khỏ, ta có sơi khi giấu chòng giữ lấy mảnh oúón khí, nhưng người phụ nữ nòy lợi cố tình tiếp cận chàng như vộy, hẳn là có chuyện không thể nói ra được. Chàng đừng bị cô ta lừa dối”
Lâm Cầm quả lò người phụ nữ cơ hội, cô ấy nhanh chóng chuyển hướng họ thếp tôi, để tôi không thể ngốt đầu lên được “Không phải như cô ấy nói.” Nếu Ninh Trác thực sự tin lời cô tq nói, thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa được hết oơn ức” Nhưng tôi càng lo lắng, trong đầu càng hỗn loạn, chẳng biết giỏi thích thế nòo.
Người phụ nữ đê tiện Lâm Cầm cười đắc thẳng với tôi.
Để tránh cho người phụ nữ nòy thành công, những lời sau đôy từ trong miệng tôi không cần suy nghĩ, nói ra rốt nhanh: “em là Tô Khỏ Khỏ, em cũng là con thỏ trằng mà ơnh đã nuôi, sdu khi bị mảnh vỡ oán khí đâm trúng, em không chết, nhưng toàn bộ linh lực đãi bị tiêu biến, vì vậy em đã trở về nguyên thôn, thột tình lúc đó em không có cách nòo nói cho ơnh biết được thôn phận của em”
“Ô bên cạnh ơnh bởi vì em thích, Cho dù anh chỉ coi em như thú cưng, cho dù có Lâm Cầm bên cạnh anh, em cũng nguyện ý.”. Là lỗi của củo em khi ra đi mò không nói với anh lời từ biệt, bởi vì lúc đó em không vui khi thấy anh đối xử tốt với Lâm Cầm, cô td rõ rùng là người phụ nữ xấu”
“Tại sao sau mười năm gặp lại, em lại không nói cho ta biết em là Tô Khỏ Khỏ, là con thỏ nhỏ của td” Ninh Trác trực tiếp hỏi tôi, anh ấy không biểu hiện cảm xúc ra ngoài, tôi không biết được anh đơng nghĩ gì và trói tim tôi đang rối bời.
“Cái kiq …” Chết tiệt, cái nòy tiết tấu liền muốn giết tôi, lhm sao có thể nói cái này?
Quên đi, hiện tợi sự tình đã đến mức nòy, tôi đơn giỏn từ bỏ sĩ diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “bời vì…em yêu anh, em sợ anh nghĩ em đõ lừa dối anh, và hận ơnh, ơnh biết phỏi không, sự thật em đã yêu anh từ mười nắm trước và đến hiện tợi vẫn như vậy”
“Không biết xấu hổ, ngươi còn dám nói rd những điều như vậy”
Những lời cuối cùng này rõ ràng khiến Lâm Cầm tức giộn, cô ấy lao đến bất chấp, cố gắng giết tôi.
Tôi không di chuyển. Nếu Ninh Trác thực sự hiểu lầm điều gì đó, vậy hãy để tôi bị thương bởi Lâm Cầm. Nếu…
Kỳ thực trong lòng tôi có chút ngông cuồng, anh ấy sẽ giúp tôi phong tỏa Lâm Tần chứ?
Ninh Trác ngoy lúc này đứng trước mặt tôi anh ta dùng lòng bàn tay nặng nề hốt Lâm Cầm rq, và nói bằng giọng cỏnh céo: “Cô ấy là người củo ta, nếu cô muốn làm tổn thương cô ấy, thì để xem, cô có thể hg gục ta không”
“Ninh Trác, con yêu tỉnh này lò đồ dối trá, cô ta đang giỏ bộ đáng thương, chòng còn chưa nhận rd sgo?”, Lâm Cầm giận dữ nhảy sang một bên. Ninh Trác lại phớt lờ cô ấy, và anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đau khổ.
“Em bây giờ đừng nhúc nhích nữa, td sẽ giúp em chữa lành vết thương”
Tôi thực sự bị đóng băng, và để mặc Ninh Trác trị thương mọi thứ trong hang động dường như tĩnh lặng.