Mục lục
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những gì Ninh Uyển Uyển nói thật sự là quá đáng, tôi thấy Cao Lệ công chúa bị tổn thương nhưng tôi không ngăn cản, bởi vì tôi biết để công chúa Cao Lệ nhận ra bộ mặt thật của Ninh Uyển Uyển thì tốt cho cô ấy hơn.

Ninh Uyển Uyển sau khi chửi mắng Công chúa Cao Lệ, quay sang nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự tức giận và oán hận.

Sự căm hận của tôi đối với Ninh Uyển Uyển đã lên một tầm cao mới, nhưng tôi cũng hiểu việc tôi cần làm bấy giờ là mang được thần khí này về,lúc này tuyệt đối không phải là lúc xung đột với cô ấy. Nghĩ vậy tôi lạnh lùng nói: "Ninh Uyển Uyển, Công chúa không thể làm theo ý cô được nữa, giờ cô định đến đánh nhau với tôi không? "

Nghe tôi nói vậy, một tia sợ hãi thoáng qua trong mắt Ninh Uyển Uyển, cô ta lùi lại một bước.

Mặc dù Ninh Uyển Uyển tàn nhẫn với người khác như vậy, nhưng tôi biết cô ấy bảo vệ thân thể và linh hồn của mình rất tốt. Cô ta sẽ không bao giờ sử dụng bất kỳ ma thuật hay đan dược nào để luyện tập.

Như vậy tiểu ma cô này hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, không những vậy, cô ấy ban ngày đã bị thương rồi, bây giờ lại đánh nhau với tôi thì chỉ càng thêm tổn hại thân thể, cho nên tôi biết rằng Ninh Uyển Uyển tuyệt đối sẽ không ra đòn.

Mặc cho Ninh Uyển Uyển lộ vẻ oán hận không muốn tôi thoát nhưng cô ta vẫn nhỏ giọng thì thầm: "An Tố, hôm nay tôi sẽ để cô đi! Nhưng tôi nói cho cô biết, nhất định lần sau gặp mặt, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô như thế này”

Đối với lời đe dọa của Ninh Uyển Uyển, tôi chỉ cười khẩy rồi nói trống không: "Được rồi, cô đối với tôi tốt như vậy, không thể bắt được tôi đành để tôi đi. Lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ đáp lại mà thả cô đi!"

Lời nói của tôi khiến Ninh Uyển Uyển càng thêm tức tối, cả khuôn mặt ủ rũ, nhất là nửa khuôn mặt bị hủy hoại, trông kinh khủng như một con quỷ cái.

Nhưng dù sao cô ta biết cũng không thể tranh cãi nữa, khẽ nhón chân một cái liền vọt vào công xưởng bỏ hoang trở về sào huyệt của Ninh gia, cũng không thèm lo lắng liếc mắt đến Cao Lệ công chúa sắp chết trên mặt đất.

Nhìn Ninh Uyển Uyển bỏ đi, tôi chú ý đến công chúa Cao Lệ bên cạnh.

Công chúa Cao Lệ lúc này thân thể rất yếu, Ninh Uyển Uyển mặc kệ nàng thế này, căn bản có nghĩa là để nàng chết.

Nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn cô ấy ngất đi, vì vậy tôi lấy trong người ra một lọ thuốc, đây là thuốc của Ninh Trác lúc nãy, tôi lấy ra hai viên đưa cho công chúa uống.

Cao Lệ công chúa nhìn thái y bất đắc dĩ là tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt, sững sờ một chút, ngẩng đầu như không tin vào mắt mình, "Ngươi còn muốn cứu ta? Chẳng lẽ ngươi quên ta vừa rồi muốn giết ngươi sao?."

Tôi bỏ qua lời nói của Công chúa Cao Lệ, đặt viên thuốc trực tiếp vào lòng bàn tay cô ấy, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi tí!"

Không ngờ công chúa Cao Lệ đột ngột gọi tôi ra.

Tôi quay lại, thấy Công chúa Cao Lệ đang chật vật đứng dậy từ dưới đất, nhìn tôi, nghiêm mặt nói: "Cảm ơn cô."

Có lẽ cô ấy đã quá chân thành khi nói lời cảm ơn tôi, đối với tôi dường như khi chúng tôi gặp nhau lần đầu cách đây 900 năm, cô ấy có lúc đã cảm thấy do dự đối với gia đình và người thân yêu của mình, nhưng lúc này cô ấy kiên quyết.

Cuối cùng, tôi không thể không nói: "Bây giờ cô định làm gì?"

Tôi biết hiện tại điều duy nhất tôi nên quan tâm là dung kết linh hồn của Tiết Xán, nhưng lương tâm tôi lại rất muốn quan tâm đến Cao Lệ công chúa này, không muốn bỏ rơi nàng.

“Ta có thể làm gì bây giờ?” Cao Lệ công chúa tự giễu cười, ngẩng đầu nhìn về phía nhà máy bỏ hoang bên cạnh, “Ta cuối cùng cũng tìm được nàng, đương nhiên muốn tiếp tục đi theo nàng, không muốn từ bỏ.”

Tôi không khỏi ngạc nhiên về điều này.

“ Công chúa vẫn theo dõi cô ấy sao?” Tôi không nhịn được hỏi, “Vừa rồi công chúa cũng thấy, cô ấy đối xử với cô như vậy, đơn giản là….”

“Ta biết.” Công chúa Cao Lệ ngắt lời ta, “Nhưng là, ta vẫn muốn đi theo nàng ấy.”

Tôi nhìn Công chúa Cao Lệ, thành thật mà nói, tôi thấy thái độ của cô ấy đối với Ninh Uyển Uyển, hay với tôi hồi đó, dường như chẳng giống nhau gì cả, dường như điều này đã trở thành nỗi ám ảnh của cô ấy.

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, tôi nói: "Công chúa, có bao giờ cô nghĩ rằng mình có thể đã tìm nhầm người không?"

Thật ra tôi luôn muốn tránh phiền phức, cho nên tôi không giải thích cho công chúa Cao Lệ chuyện đã xảy ra khi đó, nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy bị Ninh Uyển Uyển lợi dụng, cuối cùng tôi không nhịn được muốn nói cho cô ấy rõ.

"Không, tôi không tin”, Cao Lệ công chúa một mặt kiên định nói, "Ta sẽ không bao giờ tin, tuy rằng nàng ấy đã quên ta, nhưng ta biết người ta tìm chính là nàng."

Nhìn thấy Cao Lệ công chúa thề thốt, tôi nhếch môi không nói được lời nào.

Bây giờ cho dù tôi có nói với Cao Lệ công chúa rằng "Ninh Uyển Uyển" lúc đó thực sự là tôi, cô ấy có thể nghĩ rằng tôi cố tình khiến cô ấy rời khỏi Ninh Uyển Uyển,và đây là một lời nói dối.

Cuộc sống là như thế đó.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng, chuyện tình cảm của tôi và Tiết Xán cũng đâu dễ dàng gì, hiện giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào với công chúa Cao Lệ cả.

Nghĩ vậy, tôi gật đầu nói: "Vậy thì cô nên cẩn thận hơn."

Công chúa Cao Lệ nhìn tôi, hai mắt lấp lánh, một lúc sau mới nói: "Tiện thể, tôi còn chưa chính thức giới thiệu. Tôi tên là Lý Nghiên, còn cô thì sao?"

Sau đó tôi mới nhận ra rằng, dù là chín trăm năm trước hay chín trăm năm sau, tôi đều không biết tên của vị công chúa Cao Lệ này, có lẽ bởi vì từ đầu đến cuối, tôi chỉ coi nàng như một người qua đường xa lạ.

"Tôi tên là An Tố. Có lẽ cô đã nghe họ gọi tôi như vậy đúng không?"

“Nghe được từ người khác nói cho tên của cô, với chuyện cô tự nói cho ta không giống nhau.” Lý Nghiên ánh mắt hơi hơi lóe lên, do dự một chút, mới nói, “An Tố, thực xin lỗi, tôi không muốn làm kẻ thù với cô, nhưng cô có những người mà cô muốn bảo vệ, và tôi cũng có những người tôi muốn bảo vệ. "

Đương nhiên tôi biết suy nghĩ của Lý Nghiên, từ đầu đến cuối cũng không có ý trách cứ cô ấy, vì vậy tôi gật đầu.

Lý Nghiên không nói thêm gì nữa, lúc này thuốc trên người cô cũng phát huy tác dụng, khí tức ma quái của cô khôi phục một chút, cô ấy nhanh chóng nhảy vào nhà máy bỏ hoang gần đó.

Tôi cũng nhanh chóng chìm vào trong bụi cỏ, nhìn thấy Hạ Lẫm và Tiết Phong đang lo lắng.

“An Tố!” Tiết Phong vừa nhìn thấy tôi liền chạy tới, “Em không sao chứ? Em biết là lâu như vậy không thấy em trở lại, nhưng anh thật sự rất lo lắng cho em, anh muốn xông vào tìm em, Nhưng tên Hạ Lẫm này một mực không đồng ý. "

Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Lẫm bên cạnh, khác với tiếng mắng của Tiết Phong, Hạ Lẫm từ đầu đến cuối chỉ là vẻ mặt thẳng thắn, ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia lo lắng.

Thấy tôi nhìn mình, anh ta lạnh lùng nói: "An Tố, chị hấp tấp quá!”

"Chị biết. Nhưng dù sao em vẫn tin tưởng vào khả năng của chị, phải không?" Tôi cười nhẹ nói.

Hạ Lẫm nhất định đã đặt hết niềm tin vào tôi, cho nên đã ngăn cản Tiết Phong không được phép vào tìm tôi, vì sợ bọn họ chen vào giữa chừng sẽ phá hỏng kế hoạch này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK