Ai sẽ có khả năng mang đi thi thể từ nhà xác được canh phòng nghiêm ngặt của đồn cảnh sát? Tôi không thể nghĩ ra nguyên do, đành phải ngừng suy nghĩ để xem túi nhựa mà con tiểu quý đưa cho tôi. Tôi lật tới lật lui nhưng vẫn không thấy điện thoại đầu.
Tôi lại quay sang lật tài liệu. Khi lật đến trang vật tùy thân của nạn nhân, thì thấy trên đó viết là không có tung tích của điện thoại di động của nạn nhân.
Chết tiệt!
Xem ra hung thủ chắc chắn là người đã gửi tin nhắn bảo Kim Uyển Uyển đến phòng đàn, đối phương vì chột dạ nên mới lấy điện thoại đi. Chuyến đi đến đồn cảnh sát này không gặt hái được nhiều, nhưng vẫn biết một vài tin tức hữu ích. Tôi thương một nửa máu gà còn dư cho con tiểu quỷ đó, bảo nó đưa những thứ này về lại đồn cảnh sát, sau đó lên đường về nhà.
Khi về đến nhà, Phương Tình đang say sưa xem phim Hàn, còn tôi thì ngây người đối mặt với một tờ giấy trắng. Trên tờ giấy trắng ghi những người có liên quan đến Kim Uyển Uyển khi còn sống.
Bây giờ về cơ bản đã chắc chắn tám mươi phần trăm rằng hung thủ là một trong số những người này. Mà nghi ngờ nhất…
Tôi khoanh tròn hai cái tên. Đỗ Quyên Tịch và Đồng Chí Ngạo.
Xem ra nhất định phải moi ra được điều gì đó từ miệng của hai người kia. Có điều, dựa vào cái gì mà hai người họ phải nói thật với tôi?
Tối hôm sau, tôi lại mang một túi máu gà đến dưới gốc cây hòe ở bên cạnh đồn cảnh sát. Khi tôi gọi con quỷ đỏ đến lần nữa, tôi cảm thấy nó như muốn khóc.
“Tiên nữ… Hôm nay chị tìm tôi để làm gì nữa vậy ạ?” Nó hỏi với vẻ mặt đau khổ.
Tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi cũng có thể dồn ép một con quỷ đến mức này.
“Cần cậu giúp tôi đi hù dọa một người” Tôi ném máu gà cho nó,Mười phút sau, tôi dùng phần mềm điện thoại gọi một chiếc xe. Khi ngồi trên xe, tài xế vừa liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu thì đột nhiên tải mặt và hét to lên.
“Sao vậy bác tài?” Tôi cũng giật mình kêu lên.
Bác tài xế run rẩy quay đầu lại, thấy chi có một mình tôi mới thở phào, kinh hãi đáp: “Tôi… Tôi rõ ràng mới nhìn thấy một người đàn ông mặt xanh nanh vàng đi theo cô lên xe… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ do tôi hoa mắt à?”
Tôi không trả lời, chi cụp mắt liếc qua bên cạnh mình, Đúng thật là gã nam quỷ mặt xanh nanh vàng đó đang ngồi bên cạnh tôi. Tôi lại nhìn sang tài xế, ấn đường của ông ấy đã hơi đen, có lẽ là gần đây dương khí hơi yếu nên mới dễ nhìn thấy quỷ.
“Chắc là do bác mệt mỏi quá đấy ạ.” Tôi thuận miệng nói.
“Có lẽ..” Tài xế thở dài, hỏi tôi địa chi rồi lái-về phía trước.
Bây giờ tôi sẽ quay trở lại trường học, nhưng thay vì tới ký túc xá của mình, tôi đã đến phía dưới dãy lầu ký túc xá của Đỗ Quyên Tịch.
Trời đã khuya, bên trong ký túc xá nữ rất yên tĩnh. Tôi trèo qua cửa sổ ở hành lang rồi đi thẳng đến tầng năm nơi Đỗ Quyên Tịch sống, sau đó nấp vào góc khuất và liếc mắt ra hiệu cho con quỷ kia. Nó ra vẻ đau khổ rồi bay vào phòng của Đỗ Quyên Tịch.
Năm phút sau, tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai, đi kèm với âm thanh phá cửa là Đỗ Quyên Tịch hoảng loạn chạy ra ngoài hành lang, còn con quỷ đó thì theo sát phía sau.
Tôi nhanh chóng đuổi theo. Theo chân một người một quỷ đến cuối hành lang, tôi thấy Đỗ Quyên Tịch cuộn tròn trong góc. Còn con quỷ đó thì đang bay lớn vởn trên đầu cô ta.
“Anh đừng tới tìm tôi! Tôi không biết gi về cái chết của Kim Uyển Uyển! Tôi không biết gì cả!” Đỗ Quyên Tịch điên cuồng quơ tay, mặt mày trắng bệch, miệng la to: “Anh muốn thì đi tìm Đồng Chí Ngạo! Đừng tim tôi!”
Tôi thấy Đỗ Quyên Tịch đã sợ đủ rồi bèn bảo quỷ lui ra, còn mình chậm rãi đi qua. “An Tố?” Đỗ Quyên Tịch ngẩng đầu lên, mặt cô ta đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. “Cô nói muốn thì đi tìm Đổng Chí Ngao là có ý gi?” Tôi từ trên cao nhìn xuống cô ta, lạnh lùng hỏi.
Mặt Đỗ Quyên Tịch trở nên nhợt nhạt hơn, cô ta vùng vẫy đứng dậy, tức giận nói: “Cô lo chuyện của Kim Uyển Uyển làm gi, tôi nói tới Đồng Chi Ngao khi nào, tôi… a!”
Thấy Đỗ Quyên Tịch cãi bướng, tôi không còn kiên nhẫn mà nhấc tay lên, con quỹ lập tức nhe nanh múa vuốt nhào về phía Đỗ Quyên Tịch, làm cô ta sợ đến nỗi la hét liên hoi.
Cô ta lại ngã ngồi xuống đất, cũng không ngang bướng nữa mà run rẩy cất tiếng: “Tôi nói… Tôi sẽ nói hết…
Tôi phất tay ra hiệu cho con quỷ lui ra: “Mau nói đi.”
“Tôi nghĩ Kim Uyển Uyển… bị Đồng Chí Ngao git.. Đỗ Quyên Tịch run rẩy nói: “Nhưng tôi không chắc chăn, chi nghi ngờ…”
“Tại sao cô lại nghi ngờ như vậy?”
“Bởi vì… trước khi Kim Uyển Uyển chết, cô ta đã đe dọa Đổng Chỉ Ngạo là sẽ công khai mối quan hệ của hai người họ, Đồng Chí Ngạo sao có thể đồng ý… Do đó chắc chắn là vì điều này nên mới giết người diệt khẩu”
“Mối quan hệ giữa hai người họ?” Tôi không khỏi cau mày: “Mối quan hệ gì?”
Đỗ Quyên Tịch bỗng cười một tiếng kỳ lạ: “Cô chưa bao giờ nghe về nó à? Loại quan hệ sinh viên nữ giao kết với nam giáo sư đẹp trai trẻ tuổi ấy”
Tôi ngây người. Kim Uyển Uyển và Đồng Chí Ngạo thực sự có vấn đề u?
“Làm sao cô biết?”
“Ha…” Đỗ Quyên Tịch càng cười kỳ quái hơn: “Bởi vì trước đây tôi và Đồng Chí Ngạo cũng có quan hệ như the”
Tôi hoàn toàn cứng đờ. Trời a! Quả nhiên tất cả những lời đồn đại đều không phải là vô căn cứ.
Không ngờ rằng một người phong độ thanh thoát như Đồng Chí Ngạo lại ra vẻ đạo mạo, giao kết với hết sinh viên nữ này đến sinh viên nữ khác như thế. Nhưng Đỗ Quyên Tịch chi có thể xác định Kim Uyển Uyển và Đồng Chí Ngạo có quan hệ mà thôi. Rốt cuộc Đồng Chỉ Ngạo có phải là hung thủ hay không, cô ta cũng không có bằng chứng.
Tôi biết không thể moi ra được điều gì có ích hơn từ miệng Đỗ Quyên Tịch, bèn hỏi một câu cuối cùng: “Vào ngày Kim Uyển Uyển chết, cô có gửi tin nhắn gọi cô ta tới phòng đàn không?”
Đỗ Quyên Tịch hoang mang nhìn tôi rồi lắc đầu.
Tôi đoán cô ta không đủ can đảm gạt tôi, bèn dẫn quý rời đi.
Sau khi tiền quỷ đi, tôi quay về ký túc xá.
Khi bước vào ký túc xá, tôi không thấy Phương Tình đâu, nhưng lại nhìn thấy Ngô Hồng Hà, người đã lâu rồi không về.
Lúc tôi vào cửa, cô ấy đang gửi tin nhắn, nhưng vừa thấy tôi, cô ấy lập tức hoảng loạn nhét điện thoại xuống hộc bàn và nói một cách lo lắng: “Tổ Tố, cậu về rồi há?”
“Ứm” Tôi gật đầu và cảm thấy hơi kỳ lạ khi thấy khuôn mặt hơi đỏ bừng của Hồng Hà, bèn nói đũa: “Làm gì đó? Đang gửi tin nhắn với anh đẹp trai nào à?”
Ngô Hồng Hà càng đỏ mặt hơn, nhưng cô ấy không phủ nhận.
“Thật hả?” Tôi tò mò: “Ai vậy?”
Hồng Hà là một cô gái ngoan ngoãn, tôi đã ở cùng phòng với cô ấy lâu vậy rồi mà chưa thấy cô ấy yêu đương bao giờ, chi biết sơ sơ là cô ấy thích kiểu con trai lịch sự, có tài năng.
Hồng Hà cười ngại ngùng hơn, nhưng vẫn không nói lời nào.
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm thì điện thoại của tôi đã reo lên.
Khi nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, lòng tôi trở nên nặng nề.
Là Tạ Phong Tiêu.
Trong mấy ngày nay, Tạ Phong Tiêu đã gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc gọi, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, nhưng tôi chưa một lần trá lời.
Sau khi chị Mai nói với tôi những chuyện đó, tôi thật sự không biết làm thế nào để đối mặt với anh ta.