Nhưng không ngờ, Tạ Phong Tiêu đột nhiên cản tôi.
“cậu bé bị mộng du.” Tạ Phong Tiêu thấp giọng nói.
“Mộng Dư?” Tôi trong nháy mắt nhìn về phía Tiểu Minh, phát hiện ra cậu bé dường như bị mộng du.
Tôi biết, người đang mộng du, không thể đột nhiên bừng tỉnh, tôi liên không dám gọi, chỉ nín thở nhìn Tiểu Minh từng chút một đi về phía trước. đột nhiên tôi hơi nôn nao.
Hướng đi của Tiểu Minh dường như có mục đích chính xác,theo một hướng thuận lợi không gặp chướng ngại vật, cuối cùng dừng lại bên giường.
Cửa sổ phòng khách cũng được đóng chặt, nhưng bên cạnh cửa sổ lại có kính viễn vọng.
Vì phía sau biệt thự này là một ngọn núi, núi mọc đầy hoa đào, cho nên kính viễn vọng được đặt ở đây, dùng để ngắm hoa đào vào mùa xuân.
Kính viễn vòng này là loại có thể xoay hướng, Tiểu Minh tuy rằng nhắm mắt lại, hiển nhiên biết được sự tồn tại của nó, cậu bé đi tới, nắm lấy kính viễn vọng, bắt đầu điều chỉnh phương hướng.
Kính viễn vọng này dường như đã cũ kỹ, khi quay tạo ra một âm thanh ma sát ọp ẹp, làm cho người ta giật mình dựng tóc gáy.
Rất nhanh, Tiểu Minh liền nhìn vào ống kính.
Nhưng cậu bé nhắm mắt lại, sao có thể nhìn thấy gì?
Tôi thật sự không chịu nổi, đi tới, nhẹ nhàng kéo Tiểu Minh lại.
Tôi nghĩ rằng cậu bé sẽ chống lại, nhưng không, chỉ để cho tôi, kéo trở lại trên ghế sofa, quay đầu và ngủ một lần nữa.
An tâm về Tiểu Minh, tôi đứng lên, liền thấy Tạ Phong Tiêu từ lúc nào, đi tới bên cạnh kính viễn vọng.
“A Viễn?” Tôi bước nhẹ tới, hạ giọng hỏi, “Anh định làm gì vậy? ”
“Tiểu Minh tới đây, rốt cuộc là nhìn cái gì.” Nói xong hắn nhìn vào kính viễn vọng, nhìn ra ngoài.
Đột nhiên, tôi thấy bàn tay của mình run rẩy.
Trong lòng tôi hoảng sợ, “Anh thấy cái gì?
Tạ Phong Tiêu không nói gì, khuôn mặt anh đã rời khỏi kính viễn vọng.
Tôi vội vàng lấy kính viễn vọng từ tay anh ta và cúi đầu định nhìn.
– Tiểu Tố, đừng nhìn! Tạ Phong Tiêu muốn ngăn cản tôi, nhưng đã quá muộn.
Tôi nhanh chóng cúi xuống bên ống kính viễn vọng, hướng về phía Tạ Phong Tiêu vừa nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn, chân tôi vừa mềm nhũn, thiếu chút nữa tự ngã xuống đất.
Qua kính viễn vọng, tôi thấy ngoài cửa sổ bên sân, một cây hòe lớn, nhánh cây to, treo một cái đầu nữ nhân.
Kính viễn vọng của tôi đối diện với cành cây, và đầu của người phụ nữ bị treo, phóng đại ống kính lên, dường như thấy rõ.
Đâu người phụ nữ đó, ngay từ đầu quay lưng lại với tôi, chỉ có thể nhìn thấy tóc đen của cô ấy.
Nhưng bỗng dưng, đầu cô ta, xoay tròn, cứng ngắc, từng chút từng chút đến gần trước mặt tôi, lè lưỡi, mặt xanh tím.
“AI ”
Cuối cùng tôi buông kính viễn vọng ra, lảo đảo lùi lại.
– Tiểu Tốt Tạ Tiêu Phong vội vàng đỡ lấy †ôi.
“A Viễn…” Tôi nắm chặt tay áo hắn, “Đó… Đó có phải là Phạm Mỹ Quyên không? ”
Sắc mặt Lục Diệc Hàn trắng nhợt, gật đầu với tôi.
Hồng Hà bên cạnh vẫn cuộn tròn trên sô pha không nói gì, nghe thấy lời tôi nói, tôi a vài tiếng, khóc lớn. Trương Hạo cũng vùi đầu vào đầu gối, không nói gì.
Tôi cũng nhắm mắt lại và che giấu những giọt nước mắt.
An Tiểu Hi này, thật sự muốn bức chết đám người chúng tôi ở đây sao?
Chúng tôi không dám tùy tiện chạy loạn xạ, chỉ có thể tụ tập ở sô pha, chờ Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển trở về.
Nhưng đã quá lâu, họ vẫn không trở lại. Cuối cùng, tôi thực sự không thể ngồi yên.
Biệt thự này lớn như vậy, hai người bọn họ lại rời đi lâu như vậy?
“Tôi muốn đi tìm Tiết Xán bọn họ.” Tôi đứng dậy, “Tôi sợ họ đã gặp bất trắc.
Tuy biết, với thực lực của Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển, mười An Tiểu Hi cũng không phải là đối thủ, nhưng tôi không khỏi lo lắng, trong lòng bất an loạn xạ.
“Anh đi cùng em.” Tạ Tiêu Phong cũng cảm thấy Tiết Xán bọn họ rời đi quá lâu, cùng tôi đứng dậy.
Tôi gật gật đầu, hai người đi ra ngoài phòng khách.
Hành lang trống rỗng, chúng tôi nhìn quanh một một lần nữa, cũng không thấy bóng dáng Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển, liền đi lên lầu.
Tôi nhìn Tạ Phong Tiêu đôi chút ngạc nhiên há hốc mồm.
A Viễn làm sao vậy?
Tôi nhớ rõ từ khi anh ấy nói đã từ bỏ hoàn toàn tình cảm đó với tôi, tôi đã thấy anh ấy hoàn toàn hết sự nhiệt tình với tôi. Nhưng sao giờ, so với trước kia, lại hơn chứ không kém?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Tạ Phong Tiêu đột nhiên vươn tay ra khỏi lưng tôi, ấn đầu tôi vào lòng anh.
“Không phải sợ hãi sao? Sợ thì đừng nhìn.
Tư thế này quá mập mờ, tôi thật sự cảm thấy không ổn, khi lên cầu thang, ta vội vàng giãy dụa từ trong lòng hắn xuống.
“Chuyện này, cám ơn anh A Viễn.” Tôi ra vẻ trấn an nói, “Chúng ta mau đi tìm Tiết Xán bọn họ đi. ”
Nói xong, tôi nhanh chóng đi về phía hành lang tối đen trên lầu hai.
Tôi vốn định đi phía bên trái hành lang, nhưng đột nhiên, Tạ Phong Tiêu kéo tôi lại, chỉ bên phải, hạ giọng nói. “Bên này đi. ”
Tôi sửng sốt.
Tại sao đi bên phải?
Tôi muốn hỏi Tạ Tiêu Phong, nhưng anh ta đã đi thẳng sang phải, tôi bất đắc dĩ, đành phải đi theo anh ta.
Bởi vì khi tôi đến gần, tôi nghe thấy bên trong căn phòng đó, có một tiếng rên rỉ của một người phụ nữ.
Triền miên, làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác.
Mặc dù không thấy, nhưng ai có thể hiểu những gì bên trong đang xảy ra.
Cả người ta như bị sét đánh ngang tai, đột nhiên hoàn toàn không nhúc nhích được.
Làm thế nào có thể
Thanh âm này rõ ràng là Ninh Uyển Uyển… Nhưng cô ta làm sao có thể…
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, giọng nói của Ninh Uyển Uyển ngữ điệu càng mập mờ hơn, bắt đầu rủ rỉ.
“Tiết Xán… Thiếp đã chờ chàng chín trăm năm…Rốt cuộc cũng chờ được…”