Tại sao Tiết Xán lại đột nhiên gọi Ninh Uyển Uyển bằng họ và tên?
Và giọng nói của Tiết Xán chứa đầy sự mỉa mai và thờ ơ vô tận, giống như váng băng.
Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển không phải đã làm hòa như trước, sao lại nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu này?
Trong lúc tôi đang bần thần suy nghĩ, cô phục vụ đã nhẹ nhàng lui ra khỏi cửa phòng chờ.
Tôi còn chưa kịp chạy trốn thì đã đụng phải ánh mắt của Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển đang ngước mắt lên nhìn.
Đột nhiên, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp.
Ninh Uyển Uyển và Tiết Xán nhận ra tôi, cả 2 người cũng sững sờ.
Nhưng Tiết Xán bình tĩnh lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng tôi lại dâng lên một cỗ chua xót.
“An Tố?” Còn Ninh Uyển Uyển thì buột miệng thốt lên, nhưng ngay sau đó, cô ấy đã bình tĩnh trở lại, nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: “Không ngờ em đến đây để làm đẹp?
Cô vừa nói, vừa tự nhiên ôm lấy cánh tay Tiết Xán bên cạnh.
Hành động thân mật này hình như đã được làm vô số lần thì phải.
Tôi cảm thấy mi mắt mình giật giật.
Trong lòng tôi mong đợi Tiết Xán sẽ hất tay Ninh Uyển Uyển ra, chẳng lẽ lại anh đối xử hờ hững với cô ấy, giống như thái độ tôi vừa nghe thấy ở cửa.
Nhưng Tiết Xán không làm gì cả.
Anh chỉ lặng lẽ ngồi trong góc, dáng người thon dài của Tiết Xán hoàn toàn giống một bức tranh vẽ, anh không phản kháng hay phục tùng sự đụng chạm của Ninh Uyển Uyển.
Vẻ đẹp trai của anh ấy bị chôn vùi trong bóng tối, tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiết Xán lúc này.
Tôi hít một hơi thật sâu và không khỏi giật giật khóe miệng.
An Tố ơi!, cô đúng là ngây thơ, cô cho rằng Tiết Xán vừa lạnh lùng nói với Ninh Uyển Uyển khi nãy, nên cô hy vọng nữa sao?
Có thể đó chỉ là một cặp vợ chồng trẻ đang tranh cãi nên cô đừng hi vọng viển vông làm gì?
Nghĩ đến đây, tôi mạnh mẽ dập tắt ngọn lửa nhỏ vừa mới bùng lên trong lòng, ép bản thân không nhìn thấy Tiết Xán và bọn họ nữa, ngồi xuống chỗ ngồi cách họ xa nhất.
Nhưng dù không thể cưỡng lại việc nhìn thấy Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển, nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi nghĩ về điều đó–
Tại sao Tiết Xán và Ninh Uyển Uyển lại ở đây?
Tiết Xán đến cùng Ninh Uyển Uyển làm đẹp sao?
Ah…
Hai thây ma, họ cũng biết cách hẹn hò thời thượng như vậy ư!.
Tôi nhanh chóng ngồi xuống ghế trong góc, Hạ Lẫm vội vàng chạy tới ngồi xuống bên cạnh.
Anh chỉ hơi nhíu mày, nhìn Tiết Xán, do dự một chút, mới hỏ: ” Tiết Xán, Anh không sao chứ?”
Tôi đã choáng váng.
Tại sao Hạ Lẫm lại hỏi Tiết Xán điều này đột ngột như thể hai người bọn họ đã liên lạc với nhau từ trước?
Và tôi không thể không nghĩ rằng tại sao Hạ Lẫm lại quan tâm đến Tiết Xán như vậy,
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là phản ứng của Tiết Xán.
Hắn có vẻ không ngạc nhiên đối với câu hỏi của Hạ Lẫm, ngược lại là nhẹ gật đầu, “Không sao.”
Ngoại trừ tôi, không ai có vẻ ngạc nhiên.
Ngay cả Ninh Uyển Uyển, với ánh mắt trong sáng, không hiểu sao lại nhìn tôi chua xót.
Tôi có chút bối rối,
Thấy tôi ngồi ở nơi đó sắc mặt có chút tái nhợt, Hạ Lẫm nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Hay là chúng ta ngày mai hãy đến.”
Tôi sững người một lúc, mới nhận ra Hạ Lẫm đang nghĩ đến tôi, sợ tôi nhìn thấy Tiết Xán sẽ làm họ khó xử.
Không thấy được cậu bé Hạ Lẫm lạnh như băng đâu nữa, trong lòng cậu vẫn rất ấm áp.
“Không cần đâu.” Tôi miễn cưỡng giật giật khóe miệng. “Ở đây đâu phải đễ đặt chỗ, chúng ta không nên bỏ lỡ.”
Tôi không bao giờ thích trốn tránh, ngoài ra, tôi không làm gì sai, tại sao tôi phải trốn?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong lúc chờ đợi tôi vẫn như ngồi trên kim châm.
May mắn thay, loại hình dịch vụ cao cấp này sẽ không khiến khách hàng phải chờ đợi.
Ngay sau đó, một cô y tá nhỏ xinh đẹp bước vào phòng chờ, ngọt ngào nói: “Anh Tiết, Hạ Thiếu, mời vào đây.”
Nhưng nàng vừa mới nói xong, đột nhiên một cô y tá nhỏ từ bên cạnh chạy ra, lo lắng nói: ” Bà Trương, nhất định không chịu nhường””
Cô y tá nhỏ không khỏi thay đổi sắc mặt.
Những người làm việc ở nơi này đều biết sắp xếp thứ tự, Tiết Xán và Hạ Lẫm là nhân vật gì, thà xúc phạm khách khác còn hơn xúc phạm họ.
“Kéo bà ấy ra!” Cô y tá nhỏ cổ họng, vẻ mặt hoảng hốt.
Ngay khi hai cô y tá nhỏ trông thất thần, Tiết Xán vốn đang cúi đầu im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Thôi, tôi thấy phòng của các bạn ở đây đủ lớn, chúng tôi ngồi cùng nhau cũng được”
Ngay khi lời này nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Hai cô y tá vừa vui mừng vừa cảm kích, trong khi Ninh Uyển Uyển nhìn Tiết Xán với vẻ mặt chập chờn, như không hiểu đang nghĩ gì.
Tôi còn không hiểu Tiết Xán muốn làm gì, tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, và phát hiện ra rằng anh ấy cũng đang nhìn tôi.
Cái nhìn đó quen thuộc với tôi.
Đó chính xác là cách anh ấy thường nhìn khi nhìn thấy tôi và Tạ Phong Tiêu, hay Lưu Tử Hạo.
Một ngọn lửa băng giá bùng cháy trong đáy mắt anh, thiêu đốt tôi.
Tôi cảm thấy khó chịu với anh ta, nhưng đồng thời tôi cũng thấy điều đó thật nực cười.
Tiết Xán đang ăn dấm Hạ Lẫm với dáng vẻ này?
Thật là một trò đùa.
Anh ta đã mang theo Ninh Uyển Uyển, anh ta có tư cách gì mà giận mình?
“Hạ Thiếu, anh nghĩ thế nào …” Tiết chủ tịch đã đồng ý, mấy cô y tá trẻ tuổi cẩn thận hỏi ý của Hạ Lẫm.
“Ta không có ý kiến.” Hạ Lẫm nhẹ giọng nói.
Ta nóng lòng muốn đá Hạ Lẫm một cái, đúng là cái tên vô lương tâm!
Nhưng bây giờ tôi không thể không phản kháng, hai cô y tá trẻ đã bận rộn đón bốn người chúng tôi vào phòng bên cạnh.
Tôi bất lực.
Đành đi theo
Cái phòng đó rất lớn, nó lớn gấp gần ba lần phòng ở ký túc xá của tôi, nó thường chỉ dùng để tiếp một vài người, thật quá xa hoa.
Và tôi cứ nghĩ vì đây là phòng riêng của một thẩm mỹ viện nên nó phải là phòng tắm hoặc giường trong SPA, nhưng không ngờ rằng trong căn phòng lớn chỉ có một bàn ăn.
Vâng, bạn không nhầm đâu, ở đó chỉ có một cái bàn ăn.
Một chiếc bàn vàng, rất sang trọng.
Tôi đã choáng váng.
Đây có phải là một bữa ăn làm đẹp không?
Tôi nghi ngờ ngồi xuống với hai cô y tá.
“Xin chờ.” Hai cô y tá đã sớm đi xuống.
Chỉ có tôi và Hạ Lẫm đang ngồi cạnh nhau trong phòng, đối diện với Tiết Xán Ninh Uyển Uyển.
Sự im lặng khiến tôi xấu hổ muốn chết ngay lập tức.
Cuối cùng, Hạ Lẫm khẽ ho một tiếng, phá lệ im lặng: “Tiết Xán, ngươi cũng phát hiện ở đây có vấn đề sao?”
Tiết Xán liếc anh một cái rồi kêu “ừm”.
Chỉ có tôi là không hiểu gì cả, “Có vấn đề gì vậy?”
“Chủ nhân của thẩm mỹ viện này hình như có quan hệ với Ninh gia.” Hạ Lẫm trầm giọng nói.
Tôi đã choáng váng.
Chẳng trách Hạ Lẫm lại nói muốn ta giúp hắn, hóa ra hắn tới đây không hẳn là để cho ta mỹ nữ, mà là dùng ta làm chiêu bài điều tra.
Từ khi biết được chiếc chuông gọi hồn gia truyền của Hạ gia đã bị Ninh gia lấy đi, nhà họ Hạ đã coi Ninh gia như kẻ thù.
Hạ Lẫm nói xong liền liếc nhìn Ninh Uyển Uyển, cười nói: Ninh tiểu thư, với tư cách là đại tiểu thư của Ninh gia, cô đã biết chuyện này?”