Thi thể của Ninh Hoan Hoan ở đây ư? Như thể thấy được sự ngạc nhiên của chúng tôi, Ninh Hoan Hoan nói: “Chín trăm năm trước, sau khi tôi tự sát đã cất giữ thi thể của mình trên đài Vọng Hương ở âm phủ. Mà ngôi đền này là con đường tắt thuận tiện nhất để tôi đi tới đài Vọng Hương”
Tôi thấy tay Tiết Xán đột nhiên siết chặt, nhưng hẳn chỉ bắt lấy một từ trong lời nói của Ninh Hoan Hoan.
“Tự sát?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy” Ninh Hoan Hoan nhìn về phía Tiết Xán, trong đôi mắt trong veo xuất hiện ánh sáng kỳ lạ: “Lúc ấy đã phạm phải một sai lâm như vậy, anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục sống tạm bợ ư?”
Sai lầm như vậy? Lòng tôi nặng trĩu.
Lẽ nào ý của cô ta là năm đó cô ta đã giết Tiết Xán? Tôi nhớ Tiết Xán từng nói với tôi, sau khi hắn chết thành quỷ đã luôn tìm kiếm Ninh Hoan Hoan. Nhưng hẳn lại phát hiện, Ninh Hoan Hoan đã chết.
Có điều, hẳn rõ ràng không biết Ninh Hoan Hoan chết vì tự sát.
Tôi không biết Ninh Hoan Hoan có tâm lý như thế nào mà lại có thể nói ra chuyện trước kia một cách bình tĩnh đến vậy.
Tôi thấy nét mặt của Tiết Xán lạnh hơn, hẳn hỏi lại: “Vậy ư?” “Anh không tin à?” Ninh Hoan Hoan nhận ra sự nghi ngờ trong giọng của Tiết Xán thì cười cay đẳng: “Thôi, hôm nay tôi cần xuống âm phủ để lấy lại thi thể của mình trước giờ âm. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ nói kỹ hơn với anh” Dứt lời, cô ta lách mình bay về phía trước.
Nhưng ngay lúc này, quy khí quanh người Tiết Xán tăng vọt.
Ninh Hoan Hoan lập tức ngừng lại, mỉm cười tự giễu mình: “Tiết Xán, anh muốn trả thù tôi đấy sao?” Lúc này mà thái độ của Ninh Hoan Hoan vẫn thong thả như thế khiến tôi cũng hơi bái phục cô ta.
Tiết Xán không trả lời, chỉ lạnh mặt.
“Nếu anh muốn hủy hoại thân thể của tôi, hoặc thậm chí là hồn phách của tôi, tôi cũng không đủ sức chống cự” Ninh Hoan Hoan nhìn thẳng vào Tiết Xán: “Cho dù là lúc trước hay bây giờ, tôi cũng không phải là đối thủ của anh. Có điều, anh thật sự không tin tôi như thế à?” Cơ thể Tiết Xán hơi cứng đờ.
Có vẻ như chỉ trong một khoảnh khắc do dự này, Ninh Hoan Hoan đã hiểu được tâm tư của Tiết Xán, bèn cười khẽ một tiếng: “Cảm ơn” Ngay sau đó, thân hình của cô ta bay vào trong đền.
Trên mặt đất trống chỉ còn lại tôi, Tiết Xán và Phương Tình trong tình trạng hôn mê.
Tiết Xán cứ đứng quay lưng về phía tôi như thế, tôi không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Sau một lúc lâu, tôi mới thấy hắn nhích người bước đến gân tôi, rôi đưa tay đỡ tôi dậy, miệng thâm thì: “Đi thôi” Tôi ngẩng lên nhìn hắn thì thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, một sự bình tĩnh hơi quá đáng.
Tôi không dám nói thêm gì nữa, chỉ đỡ Phương Tình dậy.
Trước khi đi, tôi lại không nhịn được mà liếc nhìn ngôi đền.
Trong mơ hồ, tôi như trông thấy một cái bóng màu trắng đứng ở cửa nhìn chúng tôi.
Là Ninh Hoan Hoan.
Tôi không thấy rõ vẻ mặt của cô ta, cũng không hiểu sao tôi lại cảm thấy một luông khí lạnh.
Tôi rùng mình.
“Em có lạnh không?” Tiết Xán thấy thế thì định đưa tay ôm tôi vào lòng, nhưng khi chạm vào tôi, hắn dường như nhận ra người mình lạnh hơn bèn mỉm cười cay đắng, sau đó rút tay về.
Tôi nhìn hắn, muốn hỏi về Ninh Hoan Hoan, nhưng khi lời đến bên miệng, tôi vẫn không thể thốt ra.
Tôi phát hiện mỗi khi đụng tới chuyện của Ninh Hoan Hoan, tôi sẽ trở nên không có tiền đồ như thế này, ngay cả can đảm để hỏi cũng không có.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói sang chủ đề khác: “Tiết Xán, rốt cuộc nữ quái vật đó là thứ gì vậy? Em cảm thấy cô ấy không giống quỷ?” Tiết Xán nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên: “Thứ đó đúng thật không phải ma quỷ, nhưng sao em biết?”
Tôi không ngờ mình lại đoán đúng nên hơi kinh ngạc: “Em cũng không biết, chỉ là cảm thấy hơi thở trên người cô ta không giống với những con quỷ trước đây cho lắm” Tiết Xán nhìn tôi, ánh mắt ấy như muốn thấy được hoa nở ra từ trên người tôi vậy.
Tôi lúng túng bởi cái nhìn đó bèn hỏi: “Sao thế?” “Không ngờ rằng em học tuy có hơi ngốc, nhưng lại có thiên phú về huyền học” Hắn véo mặt tôi và mỉm cười rất thản nhiên: “Coi như cũng không quá làm mất mặt anh” Tôi “phì” một tiếng.
Chẳng bao lâu sau chúng tôi đã ra khỏi khu rừng, khi quay lại rìa làng Miêu thì thấy Na Cổ đang nôn nóng đứng ở rừng cây nhìn quanh.
Không chỉ một mình gã, phía sau gã còn có rất nhiều người Miêu cầm đuốc đứng trong bóng tối.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, họ lập tức giơ cây đuốc lên, mặt lộ vẻ hung dữ và hét to lên bằng tiếng Hán không thành thạo: “Tụi bay là người sống hay quỷ hồn?” Câu hỏi này làm chúng tôi bối rối.
Tôi lập tức phản ứng lại, chắc hẳn họ đã biết miếu thần nữ có chuyện.
Tôi giơ tay lên chỉ vào cái bóng dưới ánh lửa của mình: “Người sống! Chúng tôi là người sống!” Lúc này đám người Miêu đó mới thả lỏng hơn chút, Na Cổ nhìn chúng tôi với vẻ mặt âm u, gã dùng tiếng Miêu thì thầm gì đó với những người Miêu xung quanh, sau đó họ mới lần lượt tản đi.
Cuối cùng bên ngoài trại trống rỗng chỉ còn lại tôi, Tiết Xán, Na Cổ và Phương Tình đang hôn mê.
Na Gổ lại gần một bước và lạnh lùng nói: “Các người đã mở cánh cửa đó rồi?” Tiết Xán lạnh lùng liếc nhìn gã, rõ ràng là không để gã vào mắt: “Đúng vậy”
Mặt Na Cổ nhăn nhó lại: “Tôi đã nói là không được mở cánh cửa đó mài! Các người có biết mình đã chọc phải thứ gì ghê gớm không hải” Tiết Xán vẫn hờ hững như cũ: “Một con quái vật nhiều tay à?”
Mặt Na Cổ đột nhiên cứng đờ. Ngay sau đó, da mặt gã run run, lắp bắp nói: “Các, các người đã thấy Tô Nhã rồi?” Tôi sửng sốt, Tô Nhã? Đó là tên của nữ quái vật kia sao? “Ông biết quái vật đó là gì không?” Tôi bật hỏi.
“Quái vật?” Na Cổ đột nhiên ra vẻ hung dữ với tôi: “Con bé người Hán không biết tốt xấu này, quái vật gì chứ, cô ấy là thân nữ mà chúng tôi thờ cúng!”
Na Cổ còn chưa kịp mắng tôi thêm vài câu, Tiết Xán – kẻ bênh vực người mình, đã ôm tôi vào lòng và lạnh lùng nhìn Na Cổ: “Thần nữ? Chỉ là một người đàn bà có chút đạo cơ, bị dính âm khí của âm phủ nên biến thành con quái vật sống không ra sống, chết không ra chết mà thôi”
Na Cổ kinh hãi, giận dữ nói: “Con cương thi chết tiệt này, mày dựa vào cái gì mà dám khinh nhờn thần nữ của bọn tao!” Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên.
Na Cổ lại nhìn ra được chân thân của Tiết Xán? Tiết Xán cũng không bất ngờ, chỉ cười khẩy: “Khinh nhờn? Tôi đã giết cô ta rồi, khinh nhờn cái gì nữa đây?” Lần này, sắc mặt Na Cổ thay đổi hoàn toàn, gã lảo đảo suýt ngã xuống.
“Mày, mày đã giết Tô Nhã!” Gã khiếp sợ rồi chuyển sang giận dữ: “Mày dám giết thần nữ của trại bọn tao! Tao liều mạng với mày!” Dứt lời, gã nhào tới.
Nhưng gã chưa đến gần Tiết Xán, Tiết Xán đã đưa tay bóp chặt cái trán của gã.
Dưới tay Tiết Xán, một gã đàn ông người Miêu ngăm đen chẳng khác gì một đứa bé.
Tiết Xán hơi siết chặt tay, tôi thấy Na Cổ sợ hãi trợn tròn mắt.
được Tiết Xán không phải người mình có thể chọc nổi.
Quả nhiên con người đều ăn mềm sợ cứng.
Tiết Xán không để ý tới gã mà lạnh lùng nói: “Tìm một chiếc xe, chúng tôi muốn đi” “Vâng..” Na Cổ không dám nói thêm gì nữa, lăn lê bò toài biến ngay.
Còn tôi vẫn băn khoăn đứng tại chỗ: “Tiết Xán, anh nói xem, rốt cuộc con quái vật đó là thứ gì?” “Nói đúng ra là người” Tiết Xán nhìn tôi rồi bổ sung thêm một câu: “Người sống” “Người sống?” Tôi trợn mắt ngoác mồm: “Người sống mọc nhiều tay được á?” “Dị tật bẩm sinh, lẽ nào thời đại của bọn em không có loại người này à?” Tiết Xán hỏi lại.
Tôi sửng sốt.
Đúng, thời sự cũng đã nói rất nhiều về loại dị tật bẩm sinh này. Nhưng trong thời đại ngày nay, hầu hết trẻ em bị dị tật đều được chữa khỏi bằng phẫu thuật, rất ít người để vậy cho tới lớn.
“Người sống thì làm sao có thể sống bên trong pho tượng?” Tôi vẫn không hiểu: “Cô ta không cần ăn uống gì sao?” “Tu vi đạt đến cảnh giới nhất định thì không cần ăn cũng có thể sống, có điều là không thể vận động mạnh”
Tiết Xán thản nhiên nói: “Nếu anh đoán không sai, chắc hẳn trước đây nữ quái vật này là Vu nữ trong làng Miêu”
“Vu nữ?