Lúc trước tôi thấy Tả Hữu, tôi là mất đi pháp lực, quanh thân một điểm linh lực đều không có, nhưng bây giờ thì khác, linh lực của tôi vừa mới khôi phục. Hơn nữa, ở nhà đã xảy ra chuyện như vậy. Anh ta hiện tại đang hoài nghi mọi chuyện. Nhìn xem ai mới không giống người tốt….
Tả Hữu lên giọng: “Mau, ngươi tới đây là có mục đích gì, nếu không ta sẽ không buông tha ngươi.” Giọng điệu tràn đầy uy hiếp, không định bỏ qua cho tôi.
Vì là Tả Hữu nên tôi không có quá nhiều lo lắng, tôi nhảy ra khỏi tay anh ta, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, thản nhiên thiết lập một pháp trận che dấu khí tức.
Trong khi làm tất cả những điều này, Tả Hữu đang nhìn với đôi mắt lạnh lùng, biết rằng anh ấy đã nhìn thấy mình …
Anh ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào tôi nói: “Ngươi... Ngươi đến cùng là yêu nghiệt phương nào, cũng dám huyễn hóa thành Khả Khả dáng vẻ đến lừa gạt ta, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?” Tư thế bày ra là chuẩn bị chiến đấu với tôi?
Bất quá anh ta loại biểu hiện này cũng có thể hiểu được, dù sao yêu quái chỉ cần có một tấm hình liền có thể huyễn hóa cái bảy tám phần tương tự, là dễ dàng nhất để người khác hiểu lầm.
Nhưng tôi là Tô Khả Khả, chỉ kể một vài sự thật để chứng minh sự tồn tại của mình.
Di chuyển chiếc bàn duy nhất trong phòng, tôi ngồi xuống và nói câu đầu tiên: “Tôi từng gặp anh trên núi, sau đó anh buộc tội tôi là yêu quái như bây giờ, và nói rằng tôi không có lòng tốt, tôi liền nghĩ mãi mà không rõ, trước anh có phải là cùng yêu quái nơi đó xảy ra nhiều thua thiệt? Tại sao anh lại có nhiều thành kiến với yêu quái như vậy? “
“Nhưng Khả Khả đã chết, hóa thành tro trước mặt chúng tôi. Tôi đã tận mắt chứng kiến.”
Tôi không nhịn được hung hăng đạp Tả Hữu nói: “Chính mắt anh nhìn thấy tôi chết sao? Tùy tiện lập cái mộ chôn quần áo và di vật liền xem tôi như chết rồi? Tôi là bởi vì tà khí mảnh vỡ oán khí nên pháp lực mất hết, biến trở về nguyên hình.”
Sau khi bị tôi đánh, gần như ngay lập tức Tả Hữu không còn mảy may nghi ngờ thân phận của tôi nữa, tiến đến ôm tôi vào lòng, lẩm bẩm nói: “Khả Khả, thật tuyệt khi cô không chết, nhìn thấy cô trong vòng tay Ninh Trác hóa thành tro bụi cô biết ta có bao nhiêu đau lòng không?”
Tôi không biết tại sao, Tả Hữu đang bày tỏ tình cảm, nhưng khi tôi đến đây, tôi liền có chút không lớn thích ứng, tôi đẩy Tả Hữu ra, vì anh ấy ở đây, tôi nên hỏi rõ ràng một số điều.
Tả Hữu thắc mắc về thái độ của tôi, tôi chưa kịp nói thì đã nói: “Làm sao cô khôi phục lại hình người? Ninh Trác biết không?”
“Tôi không biết, tôi cũng không định nói cho anh ta.”
Khi tôi nói lời này với giọng điệu lạnh lùng, Tả Hữu lộ ra vẻ sửng sốt, suýt chút nữa thốt lên, anh ta hỏi: “Tại sao cô lại không muốn Ninh Trác biết? Cô nên biết, nếu anh ta biết con thỏ nhỏ là cô, anh ta chắc sẽ rất hạnh phúc. “
“Anh ấy đã có Lâm Cầm không phải sao? Bây giờ còn đang gian phòng bên, căn bản không có nghĩ đến con thỏ tôi lần nữa bị oán khí mảnh vỡ đánh trúng, Anh ấy chỉ coi tôi như thú cưng…”. “
“không phải …”
“Cái gì không phải, anh còn nói giúp anh ta?”
Khi Tả Hữu ngắt lời tôi, thì ra là đang muốn bào chữa cho Ninh Trác, tôi trừng mắt nhìn anh ta rồi cướp lời nói: “Lúc đó, tôi có thể nhìn rõ. Khi lão thái bà bắt Lâm Cầm, anh ta có vẻ mặt lo lắng, vẻ mặt của anh ta chỉ nhìn thấy Lâm Cầm mà vì Lâm Cầm, ngay cả một ánh mắt đều không có bố thí cho tôi, tôi hỏi anh, khi bị oán khí mảnh vỡ đánh trúng, tôi vì cái gì không có chết?”
Đây là điều tôi quan tâm lúc này, hai lần oán khí mảnh vỡ đánh trúng vẫn sống sót, điều này là sao? đều là không thể nào?
Nhìn ra tôi bị Ninh Trác tổn thương thấu tâm, Tả Hữu cũng cố ý tránh né đề tài này, tiếp đến nói về chuyện sau khi biết ba mẹ mình là giả.
“Hai người này thật táo tợn dám giả làm cha mẹ của tôi. Tôi sợ các người xảy ra chuyện gì liền nhanh chóng nói chuyện với sư phụ rồi lao tới với tốc độ nhanh nhất, chỉ bất quá không nghĩ tới, Lúc tôi tới, hai người đó đã bị tiêu diệt, Ninh Trác đang chữa thương cho Lâm Cầm. “
Nói xong, anh ta nhìn tôi một cách cẩn thận trước khi nói tiếp: “Và lúc này cô đã hôn mê rồi.”
Hình như có cái gì không đúng, bị oán khí mảnh vỡ đánh trúng làm sao cũng không thể chỉ là hôn mê a?
Khi nhận thấy vẻ mặt thắc mắc của tôi, Tả Hữu cũng không để tôi hỏi nữa, anh liền nói: “Trong cơ thể cô oán khí mảnh vỡ không biết làm sao đã bị khu trừ sạch sẽ, khả năng này là cùng thể chất của cô chắc là có quan hệ, lại đến một lần nữa bị oán khí mảnh vỡ đánh trúng, thân thể đã sinh ra sức chống cự, cho nên lần này nó đối vơi cô cúng không tạo nên tổn thương gì.”
Nếu tôi khăng khăng muốn nói cái này, tôi sẽ nói ra, vừa rồi tỉnh lại, phát hiện pháp lực đã khôi phục,tôi đặc biệt để pháp lực đi lại trong cơ thể, Linh khí ngưng trệ trước đó đã biến mất, thân thể càng là không có một chút thương thế.
“Khả Khả, bây giờ cô có kế hoạch gì để khôi phục lại hình dáng con người của mình không?” Tả Hữu thận trọng hỏi, sợ nói sai điều gì sẽ bị tôi thu thập.
Tôi chỉ nói ra kế hoạch mà mình đã vạch ra từ trước: “Nếu là anh mới vừa rồi không có xông tới, đoán chừng hiện tại tôi đã về núi rồi, đã người nào đó đã tìm được người mình yêu mến, vậy tôi liền không cần thiết ở đây làm cái bóng cản trở.”
“Cô liền cam lòng như thế đem vị trí tặng cho Lâm Cầm nữ nhân kia sao? Cô ta không thích hợp làm nữ nhân bên cạnh Ninh Trác.”
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Câu nói này dùng tại nơi này cũng rất thích hợp, tôi và Tả Hữu đều có thể nhìn ra, chỉ có Ninh Trác thì không.
“Đây là lựa chọn của Ninh Trác, tôi có quyền gì xen vào …” Chưa dứt lời, cuộc nói chuyện giữa Ninh Trác và Lâm Cầm lại từ căn phòng bên kia truyền đến.
Tôi mở linh thức của mình và nghe thấy những gì đang xảy ra bên trong.
Lâm Cầm dựa vào người Ninh Trác vẻ mặt vui vẻ, mệt mỏi nói: ” Ninh Trác, em nguyện ý cả đời ở bên cạnh anh. Em thích anh.”
Ninh Trác không từ chối, đành để Lâm Cầm ôm mình thổ lộ.
“Khả Khả, đừng xem.” Tể Hữu đau lòng ngăn tại tôi cùng tường ở giữa. “Đã thế, tôi sẽ tiễn cô trở về núi, nếu muốn, tôi sẽ cùng cô xuống núi, cái gì oán khí mảnh vỡ, kia cũng là Ninh Trác sự tình, cùng chúng ta không hề có một chút quan hệ.”
Có lẽ là do bị Ninh Trác và Lâm Cầm kích thích lần nữa, tâm trạng của tôi lại trở nên tồi tệ, căn bản không nghe được bất kỳ lời nói gì, tự nhiên cũng không thể phát giác Tả Hữu nói lời này mang theo tình cảm.
Khí huyết công tâm, tại thêm thân thể vốn là yếu, và phép thuật duy trì hình dạng con người mất đi hiệu lực, tôi biến thành con thỏ bộ dáng về sau thẳng tắp té xỉu xuống đất.
Lúc này tôi lại trở nên yếu như vậy rồi?
Khi tỉnh lại, tôi đã không còn ở nhà của Tả Hữu nữa, mà là một căn phòng sạch sẽ khác, Tả Hữu và một ông lão tóc trắng đang nhìn tôi.