Hà Nhã Huệ đứng sững sờ ngoài cửa.
cô rốt cuộc đã nhìn thấy gì, một Mộ Dạ Lê với vẻ mặt đỏ ửng, cao ngạo đứng bên trong, đôi mắt đỏ đen nhánh bây giờ nhuộm màu đỏ ngầu, đứng nhìn mình, tựa như hoàng đế bệ hạ giá lâm, làm cho người người một loại áp lực hoảng sợ.
Người đàn ông này, để cho khắp cả nước từ tám mươi tuổi đến những đứa trẻ tám tuồi cũng đều khôngkhỏi không mê đắm, chỉ là người này rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, cô làm ở công ty nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua, hôm nay vậy mà được gặp mặt tại chỗ này.
Khoan đã, Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê...
Liền ngay tức khắc, cô giống như suy đoán ra được chuyện gì.....
Biết Diệp Chanh là người trên trời rơi xuống, cũng không biết được người hậu thuẫn trực tiếp lại là Mộ Dạ Lê....
cô bé này rốt cuộc có số may mắn gì không biết a...
Càng thêm cảm thấy, Diệp Chanh này bôi cảnh có điều rất bí mật giống như không cho ai biết, bằng không, sao chỗ dựa sau lưng này lại so với người khác lại dọa người đến vậy.