Lâm Vũ Oánh nói “ Làm sao bây giờ, tớ phải đi thôi, bằng không anh hai sẽ đến bắt tớ đi.”
Hà Nhã Huệ nói “đi cùng anh trai mình, thì có cái gì mà sợ,”
Lâm Vũ Oánh nói “anh hai em là siêu đáng sợ đó.”
“Phải không....”
“Đương nhiên.”
Diệp Chanh ôm bả vai cô bạn “thật sự cảm thấy đáng sợ thì đừng đi nữa, không muốn đi thì không đi, quan tâm nhiều làm gì.”
“thật không?”
Nhìn ra được, Lâm Vũ Oánh thật sự là rất sợ người anh trai này.
Xét thấy đó còn không phải la anh trai ruột của cô, Diệp Chanh nghĩ, trong đó nhất định có lý do.
Cho nên cô ây cũng không muốn gặp thì không cần gặp sẽ tốt hơn.
Lâm Vũ Oánh tuy rằng rất lo lắng, nhưng mà có Diệp Chanh ở đây, cô thật ra cũng không quá sợ hãi như vậy.
Chỉ là trong lòng vẫn cứ cảm thấy bất an.
Ba người ăn chút gì đó dưới sảnh khách sạn, lại nói một số vấn đề cần quay chụp tuyên truyền, líc này mới rời đi.
Nhưng mà mới ra khỏi cửa khách sạn...
Bỗng nhiên, một nhóm người vọt đến.
Lâm Vũ Oánh bị dọa nhanh trốn sau lưng Diệp Chanh.
Hà Nhã Huệ nhìn những người Châu Á này, lập tức cũng có chút tỉnh hồn.
“A, các anh muốn làm gì, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, anh, các anh là cướp sao?”
Vài người đẩy Hà Nhã Huệ đang chắn ở phía trước ra, Hà Nhã Huệ ngạc nhiên nhận ra, bọn họ đến không phải vì Diệp Chanh mà là đến để bắt Lâm Vũ Oánh.
Hà Nhã Huệ có chút ngốc, bọn họ rốt cuộc là ai, vì cớ gì lại muốn bắt Lâm Vũ Oánh.
Lúc này lại thấy, Diệp Chanh nhấc chân, trực tiếp đem cái tay cường tráng của người đàn ông kia đá đi.
Người nọ cảm thấy hồ đồ, còn chưa phản ứng được chuyện mình sao lại bị một cô gái ngăn chặn.
Vài người đứng trước mặt Diệp Chanh cũng Lâm Vũ Oánh, nhìn Diệp Chanh, “cô tránh ra, bằng khôngđừng trách chúng tôi không khách khí.”
Diệp Chanh nhìn họ, cười khẽ “Chỉ bằng các anh? Khách khí với tôi? Ha ha, không sao, không cần các anh khách khí.”
Hà Nhã Huệ có chút lo lắng, những người này nhìn không tốt.
Mấy người nọ hừ lạnh “Tiên sinh chỉ nói , để chúng tôi đưa tiểu thư về, không thể làm bị thương tiểu thư dù là một chút, nhưng cũng không nói là không thể không làm người khác bị thương.”
Lâm Vũ Oánh nghe xong, cả người mém chút nữa nhũn thành một vũng.
thật sự là anh hai đến bắt mình về....
Diệp Chanh vẫn cứ đứng bất động như cũ.
Người đi đầu ra hiệu với người phía sau, không cần khách khí xông lên.
Nhưng mà Diệp Chanh, đưa tay một cái, bắt được tóc của người kia, đem người xoay một cái nằm ngã trên mặt đất.
Lâm Vũ Oánh sửng sốt, liền vỗ tay hoan hô “Đánh hay lắm, Diệp Chanh cậu thật soái.”
Mấy người kia sao lại có thể nghĩ đến, cô gái bên cạnh tiểu thư nhà mình lại lợi hại đến như vậy.
Bọn họ còn chưa gặp qua cô gái nào có thân thủ nhanh nhẹn đến như vậy.
Nhưng mà người phía sau còn rất nhiều...
Lâm Vũ Oánh lại lo lắng nhìn phía sau.
“Được a, có hai tay phải không, chúng ta đây thật sẽ không khách khí nữa.”
Vài người cùng xông lên.
Diệp Chanh dùng một tay nhanh chóng đem người quật ngã trên đất, hơn nữa, động tác rất là nhanh, đem vài người đẩy ngã cùng chỗ, chính xác không sai một chút nào, dường như chất thành hai ngọn núi nhỏ.
“Ai u……”
“Ai u……”
Bọn họ bị chồng lên nhau, không thể động đậy.
Lâm Vũ Oánh càng thấy càng thêm buồn cười.
Nhưng mà lúc này....
một chiếc Bentley sau một hồi dừng lại, cũng từ từ mở cửa ra...
CP phụ cũng rất đáng yêu, sủng ngọt không kém Đại Đại với Chanh Chanh đâu.