Dù sao còn có Mộ Dạ Lê ở đây không phải sao?
Bọn chút hừ hạ, nhìn bọn họ bất động, mới kiêu ngạo lên “nói cho tụi mày biết, đi qua đây dù một bước, cô ta liền chết tức thì, tụi mày chuẩn bị xe cho tao, để tao an toàn rời đi, cô ta nhất định sẽ không có việc gì.”
Mộ Dạ Lê quay sang nhìn Diệp Chanh, nhìn dáng vẻ không liên quan đến mình của cô, Mộ Dạ Lê nheo nheo mắt.
“Được, tụi mày mang cô ta đi đi.”
Diệp Tử thật cho rằng mình nghe nhầm.
Mộ Dạ Lê vậy mà nó, để người ta đưa cô đi?
Sao lại có thể như vậy?
anh hiện tại hận đến muốn mình chết đi sao?
“Dạ Lê anh....”
Mộ Dạ Lw như không nghe thấy lời cô ta nói, nhìn những người kia nói “Mang đi, tùy tiện mà mang đi, mày nghĩ sai rồi, cô ta đối với bọn tao cũng không quan trọng gì đâu.”
Diệp Chanh, liền hứng thú trỗi dậy, nhìn Mộ Dạ Lê “Oa, anh là muốn đại nghĩa diệt thân nha.”
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Tử, “cô ta làm người chẳng người ra gì, vậy mà còn làm chuyện hãm hại em, có lẽ hôm nay cô ta gặp báo ứng đi, hơn nữa, cũng không cho cô ta đitheo, tự cô ta một hai phải đi theo, chẳng phải là bây giờ quả báo sao.”
“Em....”
Diệp Tử nói “ Dạ Lê anh đã trong thời gian anh lớn lên, chúng ta là thanh mai trúc mã, anh đối tốt với ưm như vậy, bây giờ, vì em phạm một sai lầm đơn giản anh liền.... anh liền đối xử với em như vậy sao? Em thật sự biết sai rồi, em sẽ sửa đổi, thật sự, em là đang cố gắng sửa đổi mà.”
“Hay cho Diệp Tử.” Mộ Dạ Lê nhìn cô ta “Bởi vì chúng ta cùng nhau lớn lên, tôi đối với cô đúng thật là vô cùng chiếu cố, than thể cô, tất cả đều là tiền của Mộ gia bỏ ra để điều dường, bằng không cô sớm đã không còn trên đời này rồi, bây giờ tôi đã kết hôn, cô vốn dĩ không nên dây dưa với tôi, tôi đối với cô sẽ không chiếu cố nhiều như vậy nữa, cô chỉ có một mối quan hệ duy nhất với tôi, cô bây giờ là chị vợ tôi, cô hiểu chứ?”
“anh....anh....” Chị vợ?
Diệp Tử muốn hộc máu rồi.
Bọn khủng bố nhìn thấy như vậy... Hình như... Mình bắt sai người rồi nha.
Cho rằng dựa vào Diệp Tử làm con tin, có thể sẽ để bọn họ chạy đi, bây giờ nghĩ lại là....
Mà lúc này……
Diệp Chanh bắt được cơ hội, bỗng nhiên đi lên.
Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Diệp Chanh nhảy lên, trực tiếp nhảy đến rồi, liền xô ngã vài người buông Diệp Tử ra.
Diệp Chanh túm lấy Diệp Tử, cười, Diệp Tử bị dọa gào to.
Diệp Chanh nói với người phía sau” Làm gì, con tin của các người đã mất.”
nói xong, cô lại một tay đem Diệp Chanh đẩy qua.
Diệp Tử lại một lần nữa bị đẩy đến tay bọn chúng, tựa như tấm giẻ rách, nhưng mà đitheo thân thể cô ta, tay Diệp Chanh cũng đã đưa qua, trực tiếp bắt một tên đàn ông kéo lại, Diệp Tử không có chỗ dựa vào, liền ngã thẳng trên mặt đất, lăn vài vòng, trực tiếp lăn đến vũng máu, ăn một mciệng máu.
Diệp Chanh lúc đánh người, Diệp Tử càng bị người ta đá qua lăn lại, vì chạy trốn, liền bò ra bên ngoài, lại không nhờ, liền bị đá trở về, lại ngã thẳng xuống mớ máu thịt hỗn độn kia, chờ khi cô ta nâng mắt lên chỉ là thấy Diệp Chanh mổ bụng người trước mắt, nội tạng bên trong rơi dính vào mặt cô ta.
cô ta lập tức ghê tởm, ngồi nơi đó mà nôn mửa.
Lúc này...
“Cảnh sát đến.”
một nhóm cảnh sát đã tiến vào.
Bên trong, nhân viên cửa hàng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, làm như đã gặp được vị cứu tinh.
Mà Mộ Dạ Lê chạy nhanh lướt qua đám người, đi đến bên cạnh Diệp Chanh.
cô còn dính đầy máu, hắn buồn bực duỗi tay lau cho cô.