Cho nên bên ngoài họ rất lấy làm kiêu ngạo, tự hào, đặc biệt là nghĩ muốn khoe khoang, cô chủ nhà mình xinh đẹp cứ như tiên nữ.
Bọn họ sớm đã đứng về phía Diệp Chanh, tuy là Diệp Tử cũng không tệ, nhưng mà so sánh với Diệp Chanh thì cô ta lại làm mọi người cảm thấy thật phản cảm.
“Sinh nhật tôi?” Đôi mắt Diệp Chanh sinh ra vốn đã vô cùng xinh đẹp, lại xoe tròn mắt nhìn phía trước, giống như rất ngạc nhiên vui mừng, giống như không thể tưởng tượng ra, cứ như vậy càng lan tỏa ra lấp lánh dụ người.
Người làm:” cô chủ, cô vậy mà lại quên đi sinh nhật bản thân rồi.”
Đúng vậy là sinh nhật của chủ nhân thân thể này.
cô thật sự là đã quên, bởi vì cô nghĩ đến, sinh nhật mình là ngày nào, bản thân mình cũng không biết, bởi sinh ra đã được tổ chức nuôi dưỡng trưởng thành, đối với những chuyện khác bên ngoài, đều khôngđể ý như vậy, sinh nhật có hay không cũng được, trước kia không biết được sinh nhật của mình, đều là cùng đại sư huynh ăn sinh nhật.
không nghĩ tới, hôm nay vậy mà...
Có một người khác, lại làm sinh nhật cho cô...
Trong lòng trỗi dậy những cảm xúc phức tạp, cô nhìn ra bên ngoài, đem viên Tinh Oánh mang lại vào cổ mình.
Làm sinh nhật cho cô thì nói chứ cần gì phải nói bị người trong nhà ép buộc đi hưởng tuần trăng mật chứ.
Mộ Dạ Lê này, mất mặt một chút chắc chết á....
Buổi tối, Diệp Chanh ngủ sớm, nhưng mà bên phòng khác Mộ Dạ Lê nghĩ trước nghĩ sau cũng khôngngủ được, nghĩ đến Diệp Chanh đáng chết kia, vậy mà sinh nhật chính mình còn không nhớ, đến bây giờ lại còn nghĩ là đi tuần trăng mật nữa chứ, thật muốn tức chết mình mà, chủ yếu là anh không có mặt mũi nào mà nói ra những lời này.
Trong lúc giận đến muốn chết, lại nghĩ đến Diệp Tử đột nhiên đến đây, không chừng khiến cô nàng giận dỗi, tuy là ngoài mặt không một câu oán hận, nhưng mà vào phòng rồi cũng không hề đi ra.
Lăn qua lộn lại đã là mấy tiếng sau....
Trong phòng Diệp Chanh.
Ma xui quỷ khiến Mộ Dạ Lê lại vào đây.
Nhìn Diệp Chanh ở đây ngủ ngon như vậy, thoải mái sãi cánh hình chữ X nhưng bộ dạng này vậy mà cũng rất đẹp, không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô chút nào.
anh cảm thấy lạ, gương mặt này của cô, có khi nào không đẹp không nhỉ?
Cúi đầu xuống, anh lại càng thấy được, tay của cô đang nắm chặt viên Tinh Oánh anh tặng, tựa như là sợ bị cướp mất vật quý báu.
Cảm giác này, làm cho lòng anh thêm ngứa ngáy.
Giống như có con kiến nhỏ chậm rãi bò lên đầu quả tim mình, quanh quẩn không đi, làm anh nhịn không được, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh trăng sáng tỏ, lại không tự giác duỗi tay ra, nhẹ nhàng sờ lên, lập tức làm cho anh tâm tư anh cẩn thận rất nhiều, lần nữa cúi đầu, ở bên môi cô, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
cô gái xấu xí đáng chết.
thật là làm cho anh hận không được.
Ngày hôm sau, Mộ Dạ Lê liền nói chuẩn bị quay về.
Diệp Tử vội nói “ Đến cũng đã đến, không đợi thêm hai ngày được sao?”
Mộ Dạ Lê “ Công ty có việc.”
Diệp Tử nghe anh nói vậy, liền thôi không nói nữa.
Diệp Chanh về lại thành phố B, cô đến công ty trước.
Lần này trở về, thái độ Hà Nhã Huệ đối với cô thay đổi rất lớn
Tuy nhìn thì vẫn thấy như cũ, nhưng ánh mắt nhìn cô rỏ ràng là tốt hơn rất nhiều.
“Công ty gần đây, đã sắp xếp cho cô mấy kịch bản, cô đến xem đi, có muốn nhận hay không.”
Diệp Chanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc trước không phải Hà Nhã Huệ nói hiện tại cô là người mới, kịch bản sẽ không nhận bừa, cứ từ từ mới nhận.
Hà Nhã Huệ nói” Vốn dĩ cô cũng xuất thân chính quy, ứng phó với nhân vật này nọ hẳn không có vấn đề, có điều hiện tại cô cũng chưa có tác phẩm nào, bộ phim truyền hình bên kia, cô cứ quay cho tốt, còn lại không cần lo lắng, công ty đã chuẩn bị đầu tư đào tạo cô.”
Cái gì, đầu tư đào tạo mình?