Nhưng lại quay đầu nhìn thoáng qua người phía sau, chậm rãi vuốt tóc mình, nói bâng quơ “Đoàn phim làm thế là sao, tôi vì cái gì mà phải dùng chung phòng hóa trang với người khác.
Người quản lý thấy vậy, nhanh nói “A, thật xin lỗi, nhất định đoàn phim không biết được thói quen của Andehit tỷ, để tôi liền gọi người đến đổi.”
Người quản lý liếc Diệp Chanh một cái, làm như Diệp Chanh là đầu sỏ mới hãm hại cô ta, chán ghét hừ một cái, rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Dù sao tôi cũng mặc kệ, các người nhanh nói rõ cho chúng tôi, Andehit tỷ mà lại dùng chung phòng hóa trang với người mới như vậy sao, các người có lầm không đó.”
Bên ngoài liền ầm ĩ lên.
Lâm Vũ Oánh đứng bên cạnh Diệp Chanh, nghe người ta nói vậy, tức giận, khiều cánh tay Diệp Chanh nói “Đây không phải là ra oai phủ đầu chúng ta sao?”
Diệp Chanh cười nhìn Lâm Vũ Oánh “không tồi nha, đã biết cái gì là ra oai phủ đầu rồi a.”
“...” Lâm Vũ Oánh thè lưỡi “Chậm chạp cũng phải nhìn ra chứ.”
Bên ngoài người vừa nghe được, biết ý tứ của Lưu Thuyên, nhưng Diệp Chanh cũng đã đi vào, lúc này mà nói Diệp Chanh, cũng là quá...
Diệp Chanh tìm chỗ ngồi, ngồi xuống trước, nhìn Lưu Thuyên, y như là đang xem kịch vui.
Lưu Thuyên nhìn cô một tiếng cũng không hé lời ngồi tại chỗ, trong nhất thời không nhìn cô, chỉ là bưng ly cà phê, nhìn phía trước không lộ thái độ gì, cũng chẳng có tí cảm xúc trên mặt, lạnh nhạt làm người cảm thấy thanh cao.
Trong lòng cô ta nghĩ, Diệp Chanh này, còn không phải là ngoan ngoãn ngồi im không dám đáp trả nữa lời sao.
Lúc này.
Bên ngoài có người đã đem chuyện này nói lại cho Lưu An.
Lưu An nghe thấy, đây là Lưu Thuyên muốn làm đẹp mặt Diệp Chanh?
Tất nhiên có điều là cô đã chọn sai người rồi.
Lưu An suy nghĩ xong nói “Sắp xếp cho Diệp Chanh một phòng hóa trang tốt nhất.”
Cấp dưới nghe thấy, Lưu An đây là có ý gì?
Lưu An nghĩ, Diệp Chanh là do Mộ Dạ Lê tự mình đưa đến, mình sao có thể nể mặt Lưu Thuyên, cũng tuyệt đối không dám làm Diệp Chanh uất ức.
Lập tức, nhân viên công tác đi vào phòng hóa tráng, nhìn Diệp Chanh ngồi ở kia, Lâm Vũ Oánh đứng bên cạnh cô, liền cười hì hì “Chanh tỷ, đi ra ngoài cùng tôi một chút.”
Thân thể Lâm Vũ Oánh lập tức căng cứng.
Đây là có ý gì, để Diệp Chanh đi ra ngoài?
Đoàn phim cũng quá.. Quá xem thường người khác đi.
Vẻ mặt Lâm Vũ Oánh không cam lòng.
Nhìn Diệp Chanh, đầy oan ức.
Diêp Chanh vỗ vỗ vai cô, kéo cô cùng đi ra ngoài.
“Được.”
Bên kia.
Lưu Thuyên lập tức lộ vẻ mặt đầy đắc ý.
Bọn họ cũng ngoan đi, trực tiếp đem Diệp Chanh mời ra ngoài.
Người quản lý thấy vậy, cũng rất là đắc ý.
“Andehit tỷ, người cũng đã đi rồi, cô có thể hóa trang được rồi”
Lưu Thuyên rầu rĩ hừ ra tiếng, làm như không có chuyện gì xẩy ra, quay đầu lại, tiếp tục uống cà phê.
Mười phần giả vờ...
Nhưng mà...
Mở cửa ra, nhân viên công tác nói với Diệp Chanh “Lưu đạo diễn nói, sắp xếp cho cô một phòng hóa trang tốt hơn, cô đi theo tôi.”
“……”
Miệng Lâm Vũ Oánh còn treo hai thùng dầu được, vừa nghe lời này, lập tức nở nụ cười.
Mà bên trong...
Người quản lý lập tức ngây cả người.
Cà phê trong tay Lưu Thuyên liền rơi xuống bàn.
Cái gì?
cô không nghe nhầm chứ?
Vừa rồi bọn họ nói, cấp cho Diệp Chanh một phòng hóa trang tốt hơn?
Người quản lý khi nãy còn vuốt mông ngựa, bây giờ nghẹn lời, thập chí cả mắt Lưu Thuyên cũng khôngdám nhìn.