Diệp Chanh nghe được những lời bàn tán cùng ánh mắt hâm mộ như vậy, trong lòng nhịn không được lén nhìn người đàn ông bên cạnh mình, mấy người họ vậy mà đem hai người thành tình nhân á...
Nhưng mà người đàn ông bên cạnh này, hình như cũng không có nổi giận, anh vẫn cứ như thường nắm lấy tay cô, nhìn như vô tình, lại càng siết chặt hơn, không cho cô bỏ trốn, bá đạo quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô một cái, như vậy thật là làm người hết nói được mà.
Diệp Chanh bị anh lôi kéo, mở to miệng mà ăn.
Mộ Dạ Lê nhận ra, cô gái này, thật là mặc kệ là ăn cái gì cũng đều có thể ăn một cách ngon lành như vậy, có lẽ thật sự là không giống với cô gái nhà giàu, họ ăn cái gì cũng từng chút từng chút một làm cho người ta nghĩ rằng đồ ăn trước mặt cảm thấy không ngon.
Lần trước ăn sướng sáo cũng vậy, bây giờ ăn cũng vậy.
đã quen nhìn mấy cô nhà giàu luôn có dáng điệu e dè, nhỏ miệng ăn từng tí một làm cho Mộ Dạ Lê nhất thời không thích ứng kịp.
Chính là thấy nhiều rồi, anh cũng cảm thấy ăn thật ít, vốn là ăn chưa no nhưng lại nhịn không ăn thêm nữa
Ngày thường mấy cô nhà giàu đó, cùng với Diệp Tử, ăn uống cái gì cũng thật cẩn thận, sợ ăn nhiều mộtchút thì eo sẽ dư ra miếng thịt mỡ, ăn gì cũng cẩn thận cho nên làm người ta cảm thấy ăn cũng khôngngon miệng.
Diệp Chanh ăn lại ăn, thấy Mộ Dạ Lê nhìn mình chăm chăm như vậy, lúc này mới nhận ra, hình như mình đã ăn quá nhiều rồi, cô dừng lại, nhìn đồ ăn trước mắt nói “ Haha, anh cũng ăn đi”
thật là cô ăn ngon miệng như vậy so với người lớn là anh đây còn nhiều hơn.
anh trong lòng nhất định sẽ cảm thấy cô như vậy thật khó coi.
Lại nhìn người bên cạnh, đang nhìn chăm chăm cô, anh sẽ cảm thấy mắt mặt đi.
cô vội nói “Đến đây, anh cũng ăn đi.” nói rồi cũng nhanh gắp miếng măng đưa cho anh.
Mộ Dạ Lê đối với cái lưỡi nho nhnhor trơn bóng của cô có hưng thú hớn, kì lạ chính là, anh không có chút nào thấy ghê tởm, khó coi, lại cảm thấy thật ra cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ kia nhất định ăn sẽ rất ngon.
anh lập tức nhướn người qua, “Được rồi, anh ăn, nhưng mà anh muốn em phải đút cho anh.”
“A!! không làm!”
anh cười “Vậy được rồi, để ăn đút cho em cũng được.”
“Gì cơ?”
Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cắn lấy miếng măng trực tiếp dán lên môi cô.
Măng trong miệng bị anh dùng đầu lưỡi đẩy mạnh đi, lập tức miệng làm gì có chút mùi măng, nháy mắt đã bị mùi vị của anh lấp đầy.
anh mắt cô lập tức mê ly, mặc cho anh ở trong miệng cô làm càng.
Cảm thấy cô liền nghe lời như vậy, anh mới vừa lòng buông môi cô ra, liếm liếm môi cười cười, nói “Ừm, ăn rất ngon.”
Mọi người xunh quanh kia sớm đã bị đôi này cho ăn kẹo đường.
Kì lạ là, nhìn người khác ân ái như vậy, có thể có người thấy ghê tởm, cảm thấy thiếu kiềm chế, quá không coi trọng nơi chốn, nhưng mà nhìn hai người này... Sao lại không hề có chút chán ghét a.