“Ông nội, ông còn chưa gặp con lần nào, sao ông lại muốn con gả cho Dạ Lê, ông không sợ cháu nội của ông chịu thiệt thòi a."
Toàn thể mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, Diệp Chanh lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Mộ Hải.
Mộ Hải nghe xong, lại chẳng có ý gì nói, “Ông tin vào sự lựa chọn của ông, không phải sự thật thắng mọi lời nói rồi sao, Dạ Lê, ông chọn người vợ này cho cháu, có phải là rất tốt hay không.”
Mộ Dạ Lê nhìn sâu khuôn mặt tươi sáng của Diệp Chanh, ở đây cô hoàn toàn trở thành nhân vật chính, hào quang tứ phía, lại không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Cái khó chính là, chỉ trong chớp mắt cô lại có thể làm cho người thích bắt bẻ như Mộ Hải yêu thích mình.
anh lười nói chuyện, đỡ trán dựa vào ghế, mắt nhìn đi chỗ khác.
Đúng là rất tốt, nói dối rất tốt, đánh nhau rất tốt, lại chọc anh nổi điên cũng thật là rất tốt.
Mộ Dạ Lê hừ nhẹ, Diệp Chanh này sao không giống như ở nhà, mồm mép rất bạo dạn kia chứ.
Mộ Hải nhìn thấy cái vẻ mặt đó của cháu trai, liền nói, “thật là, Chanh Chanh a, đừng thèm so đo với nó nữa, từ nhỏ nó đã như vậy rồi.”
Diệp Chanh cúi đầu cười trộm.
Thấy nụ cười kia, Mộ Dạ Lê lại hừ lạnh trong lòng, con nhỏ này ở đây giả vờ lại giả vờ cười tươi như vậy.
Mộ Hải vẫy tay muốn cô đến ngồi cạnh mình, mọi người đều theo dõi từng cử chỉ của người đẹp mà tùy thời hành động, trong nháy mắt, nơi này đã thành nhà của cô rồi.
cô ngồi ngay thẳng ở nơi đó, đã xinh đẹp mà còn mang theo đáng yêu nữa.
Người thấy liền không nhịn được, hận không thể làm mọi chuyện vì cô.
Mà Diệp Chanh cũng không khách khí, nghĩ cái gì cũng đều nói ra.
“Tôi muốn ăn bánh kem.”
liền một vị anh họ nào đó của Mộ gia, lập tức mang bánh kem vừa làm xong tới cho cô.
“Chỗ anh vừa hay có một cái, em dâu ăn trước nhé.”
cô lại nói, “Tôi muốn uống cà phê.”
Lại một cô em họ nào đó của Mộ gia lập tức mang đến" Chị dâu họ, em vừa mới cho người pha xong, chị uống trước đi ạ"
Cả nhà vây quanh Diệp Chanh, sắc mặt Diệp Tử liền tệ đi.
Tại sao cô ta …… Tại sao cô ta đã đến đây lại còn có thể kiêu ngạo đến như vậy.
Những người này ăn phải cái gì, thế mà lại lấy lòng Diệp Chanh như vậy, giống như là Diệp Chanh cho họ một cái cười nhẹ, họ liền có thể bay đến thiên đường.
Quá kỳ lạ
Nhưng mà, Mộ Dạ Lê lại không nói hai lời, ngồi ở một bên, yên lặng trên ghế, chỉ thi thoảng mới động khóe mắt nhìn đến cô vợ vạn người mê của mình, khóe miệng có chút cong lên.
Diệp từ bên kia, cắn môi đỏ, một chút nhìn Diệp Chanh, một chút lại nhìn một Dạ Lê, cảm thấy khôngcam lòng.
Mộ Dạ Lê không phải không nhìn thấy.
anh cũng không khỏi so sánh hai người đang ngồi cạnh nhau.
thật ra cũng không cần so sánh, Diệp Chanh xinh đẹp hơn Diệp Tử vài phần.
Khuôn mặt tinh xảo rất nhiều.
Nhưng cũng không cần so sánh, hai người vốn là hai cá thể hoàn toàn khác nhau.
Diệp Chanh xinh đẹp thì có nhưng tính tình thô lỗ muốn chết.
Diệp Tử cũng có ưu điểm của mình, cho nên cũng không cần so sánh làm gì.
Xinh đẹp hay không trong lòng Mộ Dạ Lê thấy không quan trọng, nhưng anh lại thấy ở một điểm nào đó Diệp Chanh thật sự có nét rất độc đáo, thú vị.
Diệp Tử lại rốt cuộc chịu không nổi, lập tức đứng dậy, “không cẩn thận” liền làm đổ ly cà phê ở trênbàn.
Vang một tiếng, ly cà phê đổ hết lên váy của Diệp Chanh.
Mà bên này, Tùy Thanh Lan nói thẳng, “Ai nha, Diệp Tử, sao con lại không cẩn thận như vậy.”
Diệp Tử mang vẻ mặt uất ức nói, “Bác gái…… Con rất xin lỗi, con thật sự không thấy.”
Diệp Chanh lại nhanh nhẹn đứng lên, đứng sánh ngang vai với Diệp Tử
Hai người đứng cùng nhau, mọi người đều thấy rỏ, Diệp Tử so với gương mặt kia của Diệp Chanh, hoàn toàn lu mờ tựa như một nha hoàn, so sánh như vậy, miễn bàn luận có bao nhiêu rỏ ràng đi.
Diệp Chanh nói, “không có việc gì đâ, chị con nhất định không phải là cố ý, con lên thay đồ trước là được.”
Diệp Tử trừng mắt nhìn Diệp Chanh đang kéo góc váy, giống như một con phượng hoàng xinh đẹp, cao ngạo mà rời đi.
Diệp Chanh về phòng thay đồ.