cô cũng không nghĩ tới, thân thể này lại kém đến vậy!
Lăn lộn một ngày liền liệt giường.
Trong mơ, cô thấy, có lúc cô ở nhà họ Diệp, có lúc cô ở tổng bộ.
Đối diện với cô, Thời Tuyên lên tiếng, “Diệp Ninh, thực xin lỗi, anh không phải cố ý, nhưng mà, nếu như em không chết thì tổ chức sẽ xóa tên Mộng Na ngay tức khắc.”
“Diệp Ninh, cảm ơn em đã từng yêu anh, nhưng đáng tiếc chúng ta không hợp nhau.”
“Diệp Ninh, em quá mạnh mẽ, mạnh mẽ sẽ làm ý chí chiếm hữu của đàn ông giảm đi và mất tự tin, anhthậm chí cũng không mạnh bằng em, cho nên anh sẽ không có cách nào yêu em”
Diệp Chanh hừ hạ, bởi vì nàng quá mạnh, cho nên mới không có bạn trai, cô lạ gì nữa.
“Thời Tuyên, anh cút đi cho tôi!”
“Thời Tuyên, tôi mới là không thích anh, anh mơ đẹp quá rồi đó.”
“Tôi muốn trở thành mạnh nhất, tôi chính là dựa vào chính mình, đàn ông tôi không thiếu!”
Mộ Dạ Lê đang đọc sách ngay bên cạnh.
Liền nghe thấy cô nhóc lẩm bẩm cái gì.
Thời Tuyên?
Đó là ai?
Là cái tên của đàn ông?
Mộ Dạ Lê nhăn mày, nhìn Diệp Chanh trong mơ giống như rất đau khổ.
Mặt cô vốn đã tái nhợt, giờ thì so với giấy cũng trắng như nhau.
Môi đẹp, giờ liền khô nứt, thiếu nước nghiêm trọng, nhìn thấy người ta liền từng chút từng chút muốn nâng niu cô.
trên chớp mũi, vừa hạ sốt còn đọng lại một tầng mồ hôi mịn, gương mặt lúc này yêu sớt như trẻ sơ sinh.
thật là, nhìn là một cô gái rất mạnh mẽ nhưng lại yếu ớt đến như vậy.
Bệnh nên thành ra như vậy.
Bác sĩ đã nói qua, do thân dưới của cô bị thương, thật ra là không ổn, bây giờ bị nhiễm trùng, lại thêm mệt mỏi dẫn đến phát sốt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mộ Dạ Lê tự trách.
Cái kia bị thương…… nói cho cùng thì là do mình gây ra.
không đúng, coi như là do mình đi, nhưng mà lỗi cô của cô trước, dám chuốc thuốc mình!
Bây giờ, quan trọng là, Thời Tuyên là thằng nào?
“Diệp Chanh, em dậy ngay cho anh.” anh nhíu mày, đẩy đẩy người Diệp Chanh.
Diệp Chanh mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Đập vào mắt là gương mặt đẹp đẽ.
Môi nhỏ đỏ thắm, lông mi dài rậm, mắt đen nhánh, tóc mịn rủ trên trán, đúng là đẹp trai bức người
Nhưng mà đây là ai……
Cha, mẹ,nội ơi
Mộ Dạ Lê.
cô bật dậy ngay lập tức.
“anh, anh, anh….. Làm sao anh lại ở đây.”
anh lớn lên có đáng sợ như vậy không? Sao lại dọa thành như vậy……
Mộ Dạ Lê buồn bực nhìn cô.
Hay là do nhìn anh không phải là Thời Tuyên trong miệng cô nhắc đến, cho nên cô mới thất vọng?
Mày đẹp lại nhướng lên lần nữa.
“Đây là nhà anh, sao anh không được ở đây.”
Diệp Chanh chớp nhẹ mắt, mới nhớ đến.
Nhưng mà cô trở về nhà kiểu gì?
anh ta quay trở lại tìm cô sao?
không có khả năng, anh ta mà có lòng tốt như vậy sao?
không phải khi nãy còn oán trách, nói mình phá hỏng chuyện tốt của anh ta cùng Diệp Tử sao.
“Được rồi, là em sai, em rất khát nước, em….” cô muốn xuống giường lại phát hiện thân mình mềm nhũn, phía dưới còn hơi hơi đau.
“Em động cái gì mà động, đừng nhúc nhích, hôm nay em dùng sức quá mạnh cho nên phía dưới bị tổn thương.”
“……”
Có lầm không vậy, cô chỉ đánh có mấy người thôi mà.
Chỉ có mấy động tác dạng chân hay đá móc đơn giản như vậy, còn không phải là do thân thể này khôngthích ứng sao.
Chủ yếu là hiện tại cô không có tiền để bồi bổ cái thân thể này.
Diệp Chanh buồn rầu, “thật là xui xẻo.”
Còn biết xui xẻo ha.
Mộ Dạ Lê trừng mắt nhìn cô, nói, “Em muốn gì, anh lấy cho em.”
Diệp Chanh kinh ngạc nhìn anh, sao bây giờ anh tốt quá vậy?
Thấy vẻ kinh ngạc của cô, Mộ Dạ Lê nói, “Em nhìn anh như vậy làm gì.”
“anh làm gì mà tốt với em như vậy?”
Nhìn dáng vẻ cảnh giác kia, anh thật muốn đánh chết con nhỏ này ngay lập tức, mình đại phát từ bi đối tốt với cô ta một chút mà cô ta còn có dáng vẻ sợ mình hãm hại như vậy.