Nhìn người đàn ông tây trang giày da đi đến, Diệp Chanh chỉ nhìn một cái rồi thôi.
Lâm Vũ Oánh bên cạnh, trong lòng tụng niệm “ Ai nha thật là quá đẹp trai”
Diệp Chanh đối với Thái tử cũng không có hưng thú gì quá nhiều.
Nhân vật chính trị cô thấy quá nhiều, tổ chức bọn họ tiếp xúc nhiều nhất chính là chính khách quốc gia với những người quý tộc đứng đầu vương thất.
Nhìn lại những người này đang có dáng vẻ kinh ngạc tấm tấc ca ngợi kia, mà Diệp Chanh lại thấy khôngcó gì đặc biệt.
thật sự anh ta lớn lên nhìn không tệ, nhưng so với Mộ dạ Lê vẫn còn kém.
Mộ Dạ Lê, danh xưng ông chồng quốc dân cũng không phải nói suông cho có, từ lúc cô gặp được anhthì những người khác so với anh cũng không đẹp trai bằng.
“Cố Hành Chi”
“Cố Hành Chi, nhìn bên này.”
Tất cả mọi người kêu gào gọi Cố Hành Chi.
Lúc Lưu kỳ Uy đến đây, nhìn thấy chính là cảnh này, chỉ cười nói” Chỉ là những cô bé.” Nhưng lại chú ý đến Diệp Chanh không giống họ reo to đi nhìn xem sao, anh đi wua nói” Điều đuổi theo thần tượng rồi, cô sao không đuổi theo?”
“A, anh ta không phải là thái tử sao, có phải là ngôi sao lớn đâu”
“Đúng vậy, ngôi sao thì cũng có thần tượng chứ, chính là loại người như họ đó.”
Diệp Chanh cười cười, không nói gì.
Mà Cố Hành Chi lại chỉ chú ý đến một người trong đó.
thật ra, muốn không chú ý đến cô cũng hoi khó…
Bởi vì, trong đoàn người này, người đáng được chú ý nhất nhất định chính là cô.
Trong lúc mọi người đang điên cuồng gào thét, chỉ có mình cô là cảm thấy chán chường gẫy gẫy móng tay, nhìn nơi khác có ý muốn rời đi.
Cố Hành Chi cười một cái.
“Điện hạ, hôm nay nơi này có người đến quay phim, chúng ta nên vào bên trong trước đi?”
“không cần, chờ một chút.”
Cố Hành Chi phẩy phẩy tay, rồi hướng các cô gái đi qua.
Các cô vui mừng đến nỗi nhảy cẩng lên” Cố hành Chi đang đến đây”
Nhưng Cố Hành Chi cứ lướt qua từng người rồi lại từng người, đi đến trước mặt Diệp Chanh.
Các cô gái đang cực kì kích động quay đầu lại, ngay lúc Cố Hành Chi đang đứng trước mặt Diệp Chanh, động tác kích động liền cứng đờ. không phục nhìn Cố Hành Chi chỉ đứng cúi đầu cười nhạt ở chỗ Diệp Chanh, ánh mắt một vài người thật sự như muốn mang Diệp Chanh nuốt sống.
“Thái Tử sao lại đứng đó.”
“Hừ, lớn lên liền hiện rỏ dáng vẻ hồ ly tinh.”
Diệp Chanh ngẩng đầu lên, không nghĩ đến Cố Hành Chi vậy mà đang đứng trước mặt mình, có chút sửng sờ.
“Chào cô.”
“A? Chào anh.” cô không nhớ qua là mình có quen anh ta đâu.
Bên cạnh, Lưu Kỳ Uy cả người ngây ngẩn, ngu ngốc nhìn Cố Hành Chi đang đứng trước mặt, vội lùi về sau một bước, vẻ mặt cung kính cúi đầu
“ Điện hạ, Chào”
Cố Hành Chi đang nhìn chằm chằm cô gái vô cùng xinh đẹp này, nhìn bộ dáng ngốc lăng kia thì giống như cô ấy không nhận ra mình, cong môi” Cái này là do cô ném khi nãy?”
Diệp Chanh cúi đầu liền thấy, ví tiền của mình, thật sự thì trong ví mốt đồng xu cô cũng không có nhưng cô cũng không tùy tiện ném đi như vậy đâu.
cô ném khi nào, cô còn không biết.
Vội vàng nhận lấy, cô nhìn người trước mắt”A vừa rồi là anh”
thì ra người đàn ông cô gặp ở phòng thay đồ là anh ta.
Cố Hành Chi nhướng mày.
ở cái nước này, thật sự rất ít người không biết anh ta là ai.
“Như thế nào, cô không biết tôi sao?
“không…… Sao có thể được, khi nãy thật sự tôi không nhìn thấy rỏ” Diệp Chanh nói.
Ha hả, nhìn thái độ đó, rõ ràng chính là không quen biết.
“cô tên gì?”
“A, hỏi tôi à?” Diệp Chanh chỉ chỉ chính mình, “Diệp Chanh.”
“Diệp Chanh ……” anh lẩm bẩm kèm theo một câu, “Tên này rất phổ biến sao?”
“Sao cơ?” Diệp Chanh không nghe rõ.
Cố Hành Chi nói, “À, không có gì, gần đây có người bạn vừa kết hôn tên vợ anh ta cũng là Diệp Chanh, các cô tên giống nhau như vậy, thật là trùng hợp.”
Diệp Chanh nhíu mày, nghe sao cũng thấy kì kì….