“không thì, để tôi đưa cô ấy về, cô yên tâm, tuyệt đối sẽ cô ấy an toàn trở về nhà.”
——
Lúc này.
Tại sân thượng nhà hàng cao cấp, Mộ Dạ Lê đang cùng Diệp Tử ăn tối.
Diệp Tử nhìn Mộ Dạ Lê, cười nói, “anh Dạ Lê, cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, em bây giơ thật sựđã khỏe hơn rồi, chỉ là hôm đó ở Mộ gia…… Quá loạn, cho nên mới phát bệnh.”
Nhớ tới, Diệp Tử còn cảm thấy mất mặt, mẹ của cô, chỉ vì lo cho cô, cho nên mới mất bình tĩnh, liền tạo phiền phức cho cô.
Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột cô cũng hết cách.
Cũng may, Mộ Dạ Lê cũng hiểu, cô là cô, bà ấy là bà ấy, hai người không liên quan nhau.
Cho nên sau này, mỗi lần xẩy ra việc, Diệp Tử đều đẩy hết cho mẹ mình.
“Mẹ em thật là, em cũng không có cách nào, dù sao cũng là mẹ em, ai~~ không biết đến khi nào, mẹ mới hiểu chuyện, không còn gây rắc rối.“
Diệp Tử vừa nói, vừa lộ vẻ mặt buồn bã.
Mộ Dạ Lê lẳng lặng mà ăn, từng động tác dùng dao nĩa trên tay thật ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự tôn quý, “Thôi, đừng nghĩ nhiều, bệnh của em suy nghĩ nhiều sẽ không tốt.”
Sau chuyện năm đó……
Diệp Tử lưu lại bệnh, mấy năm nay cũng luôn dựa vào thuốc mà sống, tiền đều do Mộ gia chi trả, nếu là do nhà mình chi trả, Diệp Tử chỉ sợ không sống nỗi, cũng may Mộ gia là nhà giàu nhất nước, vì côthuốc quý nào cũng có thể tìm cho nên mang Diệp Tử mới có thể kéo dài đến bây giờ.
Mộ Dạ Lê biết, mấy ngày này tâm tình của cô tốt không tốt, làm cho sức khỏe cũng không tốt, anhbuông dao nĩa, lấy khăn lụa lau khóe miệng.
“Diệp Chanh là do nhà lựa chọn, anh từ nhỏ đã chuẩn bị là người thừa kế, mọi chuyện đều được đồng ý, chỉ có một chuyện anh không được lựa chọn, đó chính là hôn nhân, anh biết, lúc trước, Mộ gia vốn là chọn em.”
Diệp Tử ngẩn người, lập tức cuí đầu uất ức, “Em biết, anh Dạ Lê, em không trách anh, em chính là số mệnh không tốt, anh cũng không nên trách Diệp Chanh, em ấy dùng thuốc với anh cũng là nhất thời xúc động, em tin tưởng em ấy không có ý gì.”
Mộ Dạ Lê nói, “không sao cả.”
Càng nghĩ đến là càng giận, cô ta đừng tưởng là dùng thuốc là có thể lừa anh lên giường, đời này, dù sao thì anh cũng không nhìn cô ta dù là một cái, cũng không cần đến nơi nào có cô ta, cũng khôngthèm nhìn mặt cô nữa. Mộ Dạ Lê nắm chặt nĩa trong tay.
Diệp Tử nghe xong, đáy mắt lóe sáng, dù sao, tim của anh vẫn nằm trên người mình, một ngày nào đó, cô sẽ đem con nhỏ Diệp chanh kia đuổi khỏi Mộ gia.
Lúc này, di động của Mộ Dạ Lê vang lên.
anh cúi đầu nhìn, hiển thị cái tên Diệp Chanh.
Trước khi kết hôn, cô và anh cũng chưa từng gọi điện thoại cho nhau, ai biết được bây giờ cô lại liền gọi cho anh.
Ha ha, cô ta không biết xấu hổ à, còn không biết xấu hổ mà gọi cho anh.
anh cầm điện thoại lêm, vừa định mắng cô ngay lập tức.
Liền nghe được giọng nói bên trong, gương mặt đẹp đẽ kia trầm hẳn xuống.
“cô em, em có thể không biết, trong cái giới này cô muốn nổi danh thì phải có người chống lưng, em nhìn em xem, cái gì cũng không có, chỉ là một đứa nhỏ đến từ nông thôn, không bằng em theo anh……”
Giọng nói đàn ông vang lên nghe thật ghê tởm.
Theo đó, lại một giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo nhiều quyến rủ.
“Tránh ra, ông tránh xa tôi một chút, tôi không muốn nổi tiếng!”
“Diệp Chanh, cô nên cảm thấy may mắn vì lớn lên xinh đẹp, muốn nổi cũng không dễ dàng, ngoan ngoãn hầu hạ sản xuất Vương cho thật tốt, vậy còn sợ không nổi tiếng sao, cô sợ cái gì, bây giờ có muốn nổi lại không có chống lưng, cái gì cũng không có, cô nghĩ cô giống Diệp Tử có Mộ Dạ Lê sao, côkhông có, cô chỉ có thể dựa vào chính thân thể của cô thôi.”
Diệp Chanh?
Mộ Dạ Lê liền bật dậy khỏi ghế.
Diệp Tử thấy kì lạ bèn hỏi, “Dạ Lê, xẩy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Dạ Lê lại nghĩ đến dáng vẻ hút hồn của Diệp Chanh.
Mỗi một lời nói trong điện thoại phát ra, điều làm bộ não anh nghĩ đến hình ảnh diễn ra trên phim.
Trong lòng thoáng sụp đổ.
“Này, Dạ Lê……”
Mộ Dạ Lê nói, “anh gọi người đưa em về.”
Mộ Dạ Lê nói xong liền bước đi ra ngoài.