CHƯƠNG 103: DIỆP TỬ XUẤT KÍCH
Chuyện này còn tàn nhẫn hơn cả đánh vào mông cô!
Một giờ đồng hồ sau, Kiều Minh Anh gần như không thể đứng vững được nữa, hông và chân cô đều đau nhức, mỗi một bước chân đều đau như bị đeo trì.
Kiều Minh Anh khóc không ra nước mắt, cô không hề muốn làm nàng tiên cá dẫm trên đầu mũi dao mà đi đâu!
Trong lòng Kiều Minh Anh đang có cả chục cái lò nung kêu gào, dồn dập nên không hề phát hiện ra Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm đang suy diễn lung tung chuyện giữa cô và Lê Hiếu Nhật trong suốt một tiếng đồng hồ đó.
Nếu để cô biết được thì nhất định sẽ không màng tới eo mỏi lưng đau mà đứng dậy sống mái với bọn họ.
Kiều Minh Anh dựa vào sô pha, cử động một ngón tay thôi cũng như mất nửa linh hồn, cô nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ thảm thương, mệt mỏi.
Kiều Tiểu Bảo đau lòng đứng trước mặt Kiều Minh Anh, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ba quả nhiên đã ức hiếp mẹ!
“Mẹ, để cục cưng xoa cho mẹ nhé.” Kiều Tiểu Bảo khịt mũi một cái, quyết định trong một tuần này sẽ lơ Lê Hiếu Nhật.
Kiều Minh Anh khẽ ừ một tiếng, sau đó Kiều Tiểu Bảo nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô, cậu nhóc dùng sức vừa phải nên xoa bóp rất thoải mái.
Lê Hiếu Nhật thay quần áo xong liền khoan thai bước xuống lầu, hai tay đút túi quần, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm thấy Lê Hiếu Nhật đi xuống liền lặng lẽ bỏ đi, ngay cả chào hỏi cũng không, thông minh như bọn họ không bao giờ dính vào chuyện của nhà này.
Được Kiều Tiểu Bảo xoa bóp rất thoải mái nên Kiều Minh Anh dựa vào sô pha nghiêng đầu gối lên tay mình rồi cứ thế mà ngủ lúc nào không biết.
Có thể thấy cô mệt mỏi chừng nào.
“Bảo bối, bình thường mẹ cũng sai con làm những chuyện này sao?” Lê Hiếu Nhật thấy Kiều Tiểu Bảo đang xoa bóp chân cho Kiều Minh Anh, còn Kiều Minh Anh thì trong nháy mắt đã ngủ ngon lành.
Kiều Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Lê Hiếu Nhật cơn giận liền bốc lên nên hiển nhiên là sẽ không ngoan ngoãn nói chuyện với anh: “Bảo bối cam tâm tình nguyện.”
Lê Hiếu Nhật nghe ra được sự bất mãn và oán giận trong lời nói của Kiều Tiểu Bảo liền biết là vì Kiều Minh Anh, nhóc con này quan tâm Kiều Minh Anh như vậy khiến anh cảm thấy hơi ganh tỵ.
Nên mới nói, muốn Tiểu Bảo triệt để chấp nhận anh thì chủ yếu vẫn phải dựa vào Kiều Minh Anh.
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật sáng rực, tiến đến trước mặt Kiều Tiểu Bảo nói rằng: “Bảo bối mệt không, để ba thay cho nhé.”
Kiều Tiểu Bảo nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Ba sẽ không thừa cơ ức hiếp mẹ chứ?”
“Không bao giờ có chuyện đó, ba sao có thể ức hiếp mẹ của con chứ.” Lê Hiếu Nhật chân thành nhìn cậu nhóc, thầm nghĩ Tiểu Bảo quá thông minh, không dễ lừa chút nào.
“Vậy thì được.” Kiều Tiểu Bảo lúc này mới tránh ra một chút nhường chỗ cho Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng ngồi vào chỗ mà Kiều Tiểu Bảo đã nhường, bắt đầu xoa bóp chân cho Kiều Minh Anh.
Trước đó anh chưa bao giờ xoa chân cho bất kỳ ai nên mức độ mạnh nhẹ đều dựa vào cảm giác của chính mình là chính, tuy nhiên anh lại biết một chút về các huyệt vị, chiếu theo huyệt vị xoa xuống phía dưới, còn có thể giảm mệt mỏi.
Từ trước anh đã biết trừng phạt Kiều Minh Anh sẽ khiến bảo bối không vui nên Lê Hiếu Nhật sẽ không bao giờ làm cái chuyện lỗ vốn này.
“Ba, không được lười biếng đâu đó, phải xoa tiếp mới được.” Kiều Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn chằm chằm Lê Hiếu Nhật, lo lắng anh ức hiếp Kiều Minh Anh.
Xem ra vai người xấu này Lê Hiếu Nhật phải đóng chắc rồi.
Kiều Minh Anh đang ngủ nên không nhìn thấy, hình ảnh một nhà ba người này đẹp biết bao.
Kiều Tiểu Bảo nhìn chằm chằm động tác tay của Lê Hiếu Nhật, hơi chậm một chút hoặc hơi mạnh chút cũng sẽ bị Kiều Tiểu Bảo ghét bỏ.
Tịnh Nguyệt cầm theo một xấp giấy, mặc một thân đồ đen, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, mang đôi giày đế bệt màu đen đi tới đi lui trong biệt thư.
Đều mang thân phận đặc biệt nhưng cô và Dạ Thất hoàn toàn không giống nhau.
Tịnh Nguyệt lạnh lùng trầm ổn, gương mặt xinh đẹp, thanh thoát trông chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng toàn thân lại toát lên cảm giác già dặn của một người đã từng trải nhiều năm, hơn nữa bình thường cô thích mặc đồ đen nên hoàn toàn không tìm thấy một nét nào giống các cô gái bình thường.
Còn Dạ Thất thì xinh đẹp quyến rũ, lại vô tư, không câu nệ tiểu tiết, đôi mắt sáng quyến rũ nhưng lại lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo, có thể lấy mạng của bạn ngay khi bạn lơ là.
Chỉ là không biết, hai cô gái hoàn toàn đối lập như vậy nếu gặp nhau liệu có thể trở thành bạn bè không?
Tịnh Nguyệt đi tới trước cửa phòng ngủ chính, nhẹ nhàng gõ cửa, khi nghe thấy tiếng “Vào đi”, cô mới mở cửa đi vào.
Thật ra Lê Hiếu Nhật đã kêu Tịnh Nguyệt tới để chăm sóc Diệp Tử nhưng Tịnh Nguyệt không muốn, chủ của cô là Lê Hiếu Nhật, nên cô không thể cãi lời anh.
Huống chi đây còn là một cô gái nghĩ một đằng nói một lẻo.
“Thứ mà tôi bảo cô điều tra thế nào rồi?” Diệp Tử ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía Tịnh Nguyệt, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ chỉ nhìn thấy những căn biệt thự lạnh lẽo.
“Rồi.” Tịnh Nguyệt tiến lên, không phát ra một chút tiếng động nào, sau đó đưa xấp giấy cho Diệp Tử.
Diệp Tử không chỉ một lần bị Tịnh Nguyệt đứng phía sau bất ngờ dọa sợ, nhưng lâu rồi mà Tịnh Nguyệt vẫn không thay đổi.
Tịnh Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn xem Lê Hiếu Nhật là chủ nhân, Diệp Tử biết rõ điều ấy.
Diệp Tử nhận lấy xấp giấy, cẩn thận xem xét nội dung trên đó mỗi lần xem một trang sắc mặt của cô lại càng âm trầm thêm một chút.
Soạt!
Vô số trang giấy bị ném vào không trung sau đó từng trang rơi xuống mặt đất như bông tuyết.
Phía sau cảnh giấy bay phấp phới, gương mặt dịu hiền ngoan ngoãn thường ngày của Diệp Tử dần trở nên nhăn nhó vặn vẹo, cô tức tối giận dữ nhìn chằm chằm xấp tài liệu.
Một trong những trang giấy có dán một tấm ảnh và hiển nhiên chính là ảnh của Kiều Minh Anh.
Tịnh Nguyệt đứng sau lưng Diệp Tử cụp mắt xuống, che giấu sự lạnh lẽo cùng chế giễu trong đáy mắt.
Tất cả những tài liệu liên quan đến Kiều Minh Anh đều bị Lê Hiếu Nhật phong tỏa, không cho phép bất cứ kẻ nào tùy ý điều tra, nhưng những tài liệu này đã được Tịnh Nguyệt lấy từ chỗ Lê Tiến Dũng.
Tuy không cặn kẽ nhưng những thông tin cần thiết đều có trong đó.
“Tịnh Nguyệt.” Diệp Tử khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Ngày trước, cô từng đi theo Hiếu Nhật lâu như vậy, cô có biết rõ Kiều Minh Anh không?”
“Không rõ.” Tịnh Nguyệt không hề ngước mắt nhìn mà chỉ trả lời lấy lệ.
“Không biết rõ sao? Phải chăng cô nói vậy là vì người phụ nữ đó?” Diệp Tử chuyển hướng chiếc xe lăn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tịnh Nguyệt trước mặt.
Những tài liệu đó đều là những thông tin lặt vặt, nhỏ nhặt, nhưng Diệp Tử vẫn lấy được tin tức hữu dụng nhất, đó là Kiều Minh Anh chính là tiểu thư nhà họ Kiều và có mối quan hệ sâu đậm với Lê Hiếu Nhật.
Chỉ dựa vào lời đánh giá “mối quan hệ sâu đậm” này cũng đủ để khiến Diệp Tử để ý.
Cô siết chặt đôi tay đặt hai bên xe lăn, đôi mắt lóe lên một tia khiêu khích.
“Cô Diệp thích là tốt rồi.” Tịnh Nguyệt thuận theo.
“Cô!” Diệp Tử trừng mắt bộ dạng vô cùng căm giận: “Đừng quên Hiếu Nhật đã tặng cô cho tôi, hiện tại tôi mới là chủ nhân của cô! Tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn làm việc theo lời tôi bằng không đừng trách tôi không nể mặt!”
“Vâng.” Tịnh Nguyệt lạnh lùng đáp, cô nhíu mày vì không nhớ Lê Hiếu Nhật đã tặng mình cho Diệp Tử khi nào.
Diệp Tử hài lòng nhếch môi, càng là người khó thuần phục thì cô lại càng muốn thuần phục, ví dụ như Tịnh Nguyệt, như Lê Hiếu Nhật.
“Tốt lắm, bây giờ hãy đưa tôi đi gặp người phụ nữ đó.”
Thật ra Diệp Tử muốn xem xem người phụ nữ đó rốt cuộc có sức hút gì mà Lê Hiếu Nhật lại thản nhiên từ chối lời đề nghị kết hôn mà cô chủ động đưa ra! Cô khổ tâm lên kế hoạch lâu như vậy, không dễ gì mới bắt được con cá to là Lê Hiếu Nhật nên nói thế nào đi nữa cũng không thể thất bại được!
Danh Sách Chương: