Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 381: XIN LỖI, TÔI KHÔNG QUEN ANH

“…” Câu nói này đã làm Mười Hai cảm thấy mình thật sự ngu ngốc khi làm chuyện canh chừng người khác rắc chín mươi tám hạt vừng lên cục xôi vò đó.

“Cô còn muốn đi nơi nào nữa không? Tôi sẽ đẩy cô đi tới đó.”

Kiều Minh Anh thấy màn hình đang chiếu video quảng cáo khác, thì ánh mắt thoáng qua một tia hụt hẫng: “Tôi mệt rồi, chúng ta quay về đi.”

Mười Hai thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Dạ Ngũ thấy Kiều Minh Anh bị người khác đẩy đi thì vẻ mặt dần trở nên nặng nè, anh đợi Lê Mạc quay lại rồi mới cùng nhau bám theo bọn họ.

“Ba, không ngờ chúng ta lại bỏ sót quốc gia này, cũng may là chúng ta bảo Dạ Ngũ và Lê Mạc đi tới đây, bằng không thì không biết tới khi nào chúng ta mới tìm được mẹ.” Kiều Tiểu Bảo nhìn phong cảnh bên dưới, càng tới gần nước B thì thời tiết càng lạnh.

“Chưa chắc.” Lê Hiếu Nhật khẽ lắc đầu, ngón tay bay múa trên bàn phím, rồi màn hình máy tính hiện lên mấy tọa độ.

Kiều Tiểu Bảo tới gần nhìn vào màn hình, trên đó có mấy chỗ được đánh dấu bằng dấu chấm đỏ, thuộc phạm vi thế lực của Dạ Cửu.

“Ba, ba đang làm gì thế?” Kiều Tiểu Bảo tò mò hỏi.

“Ba đang tìm người.” Lê Hiếu Nhật đáp lại rồi nhấp chuột vào một tọa độ, sau đó màn hình hiện ra bản đồ của vị trí đó.

Ôi mẹ ơi… Tâm trạng cậu Kiều điển trai gần như sụp đổ, ba có được mấy tọa độ này thì thôi đi, tại sao còn có mấy bản đồ này nữa?

Chuyện này chẳng phải chỉ cần ba muốn, thì ngay cả mấy tọa độ của bọn họ cũng bị ba điều tra ra à?

Nghĩ như vậy, Kiều Tiểu Bảo cảm thấy gốc gác của mình đã bị ba vạch trần ra rồi.

Lê Hiếu Nhật liếc nhìn vẻ mặt rối như tơ vò của Kiều Tiểu Bảo, biết cậu bé đang rối rắm điều gì nên lạnh nhạt giải thích: “Những tư liệu này là Dạ Nhất đưa cho ba, ba chưa đạt tới trình độ vạch trần gốc gác của con đâu.”

Mặc dù boss Lê cảm thấy rất tự hào khi con trai mình có gốc gác to lớn.

Lúc này khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của Kiều Tiểu Bảo mới thả lỏng, ngoan ngoãn ngồi qua một bên, không làm phiền tiến trình của Lê Hiếu Nhật nữa.

Nếu hai người đi đường thủy thì phải mất khoảng mấy ngày mới tới nước B được, nhưng nếu ngồi trực thăng chỉ mất gần một ngày thôi, chập tối hôm sau, hai người mới tới vùng biên giới nước B.

Mấy ngày gần đây, nước B liên tục có tuyết rơi, nhưng dạo này tuyết đã giảm dần, nên mặt đường chỉ đọng một lớp băng mỏng.

Biệt thự Lục Cung Nghị cách khá xa thành phố, nên nhóm người Lê Hiếu Nhật không hề do dự đáp trực thăng ở gần biệt thự.

Vừa mới đáp xuống chưa được bao lâu, đã có hai bóng người chạy ra khỏi biệt thự, chạy về phía trực thăng này.

Đến khi hai bóng người này tới gần mới nhìn thấy rõ, hóa ra là Dạ Ngũ và Lê Mạc.

Dạ Ngũ vừa dừng lại đã báo cáo với Kiều Tiểu Bảo ngay: “Cậu chủ nhỏ, cô Kiều đang ở bên trong…”

Anh còn chưa nói hết, đã thấy Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo chạy vào biệt thự với tốc độ nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi.

Bên trong biệt thự vừa trống trải lại vừa yên tĩnh, như thể không có ai ở đây vậy, đồ vật bên trong cũng còn nguyên vẹn, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác bị ruồng bỏ.

Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo dừng lại mấy giây, rồi không hề do dự xông thẳng lên tầng hai, bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm.

Minh Anh, Minh Anh, Minh Anh… Từng tiếng gọi trầm thấp phát ra từ đáy lòng, xuyên thẳng qua tim và bật ra từ cổ họng mơ hồ ẩn chứa sự căng thẳng và run rẩy.

Cánh cửa từng căn phòng lần lượt được mở ra, đôi mắt lấp lánh như đá đen dần trở nên ảm đạm, pha lẫn sự mất mát và sợ hãi.

“Minh Anh…” Lê Hiếu Nhật đứng trước một cánh cửa ở phòng cuối cùng, do dự mấy giây rồi đá văng cánh cửa ra.

Đập vào mắt là một màu xanh da trời, vừa sáng sủa lại ấm áp, nhưng mắt Lê Hiếu Nhật lập tức co rút lại, một tia cô đơn nhanh chóng xâm chiếm đôi mắt anh.

Anh nhắm mắt lại, định xoay người rời khỏi phòng.

Nhưng đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng nước chảy rất khẽ, làm anh dừng bước lại ngay.

“Cạch”, cửa phòng vệ sinh trong phòng được mở ra, một bóng người ngồi xe lăn đang đi ra ngoài.

Lê Hiếu Nhật quay đầu lại nhìn, ánh mắt chợt sững lại, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng xen lẫn sự ngạc nhiên, anh đang định đi qua đó, nhưng câu hỏi của cô đã lập tức đẩy anh xuống địa ngục: “Anh là… bác sĩ mới tới à?”

Kiều Minh Anh đẩy xe lăn đi tới, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ và tò mò, rồi đánh giá bộ đồ trên người anh: “Trông có vẻ không giống lắm.”

Mắt cô rất trong, khác hẳn với lúc trước, không còn dáng vẻ anh từng quen thuộc, con ngươi trong veo như thủy tinh đang tò mò nhìn anh nghi ngờ.

“Anh là…” Lê Hiếu Nhật mở miệng, vẻ kinh hỉ trong mắt nhanh chóng mờ đi, cơ thể cũng đột nhiêncứng đờ.

“Hả?” Kiều Minh Anh tưởng anh định nói gì đó, nên nghiêng đầu nhìn anh, đợi anh mở miệng.

Hầu kết Lê Hiếu Nhật chuyển động mấy lần, nhấc bước chân nặng nề đi về phía cô, rõ ràng chỉ cách cô có mấy bước, nhưng lại giống như cách xa ngàn dặm.

Anh tới trước mặt cô, hai tay chống lên hai bên tay vịn, nghiêm túc nhìn thẳng vào cô: “Em… không biết anh à?”

“Tôi phải biết anh ư?” Kiều Minh Anh nhíu đôi mày thanh tú, cảm thấy hơi kỳ lạ với câu hỏi của anh, nên trừng mắt nhìn anh.

Trong đôi mắt long lanh đó phản chiếu rất rõ sắc thái khi nhìn thấy người lạ.

Lê Hiếu Nhật bị ánh mắt của cô đâm vào tim, đôi môi mỏng ra sức mím chặt, ánh mắt đang ẩn chứa một cơn bão lớn, nhìn cô cười hờ hững.

“Kiều Minh Anh, mới mấy ngày không gặp, em thậm chí còn quên cả người chồng mà em yêu nhất à?”

Anh vươn tay nâng cằm cô lên, nụ cười tà mị pha chút vô lại, quả thật từ sâu bên trong anh đa bị khiêu khích.

Kiều Minh Anh hơi sửng sốt, rồi nhấc tay đánh vào tay anh, nhíu mày nhìn anh không vui: “Mong anh tự trọng một chút, nếu anh là bác sĩ do Cung Nghị mời tới, vậy thì xin lỗi, tôi nghĩ tôi không thể tiếp nhận việc kiểm tra của anh.”

“Em có biết giờ em đang nói gì không?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, phản ứng và giọng điệu của Lê Hiếu Nhật rất kỳ lạ.

Nếu đổi thành trước đây, cô sẽ đỏ mặt, ánh mắt né tránh không dám nhìn vào anh, nhưng hôm nay ánh mắt của cô quá đơn thuần trong sáng, làm anh cảm thấy rất khác thường.

Cô bị mất trí nhớ ư?

Mắt Lê Hiếu Nhật lóe lên, tình huống của Kiều Minh Anh thật sự rất giống bệnh trạng này, như thể cô không hề quen biết anh.

“Em thật sự không biết anh à?” Lê Hiếu Nhật lại mở miệng lần nữa, trong giọng điệu trầm thấp ẩn chứa một tia nguy hiểm.

Kiều Minh Anh nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, mí mắt hơi rủ xuống, rồi mới chắc chắn nói với anh: “Xin lỗi, tôi không quen anh.”

Lê Hiếu Nhật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô với ánh mắt sâu thẳm một hồi lâu, xem thử có nhìn thấy vẻ khác thường nào trên mặt cô không, nhưng anh không hề nhìn ra.

Kiều Minh Anh cắn môi dưới: “Chẳng lẽ trước đây chúng ta từng quen nhau à? Hai chúng ta có quan hệ gì thế?”

Lê Hiếu Nhật từng nghĩ rất nhiều tình huống khi tìm thấy Kiều Minh Anh, nhưng chỉ có chuyện này là chưa từng nghĩ tới.

Anh đứng thẳng dậy không hề do dự, rồi đẩy Kiều Minh Anh ra ngoài.

“Này, anh định làm gì thế? Anh muốn đưa tôi đi đâu thế?” Kiều Minh Anh lập tức giữ chặt hai bên tay vịn lại, vừa thấy anh đẩy mình đi tới đầu cầu thang tầng hai, thì gặp một bé trai đang đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK