Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 188: ÔNG ẤY LÀ MỘT NGƯỜI RẤT DỊU DÀNG

Ông ấy là một người rất dịu dàng, nhưng lại rất dứt khoát bình tĩnh khi đưa ra bất kì quyết định nào.

Ông ấy muốn Kiều Minh Anh sang Pháp sống chung với bọn họ, nhưng Kiều Minh Anh lại từ chối.

Cứ như thế, khoảng cách với người thân càng lúc càng xa hơn.

“Ba ngày nào cũng nhắc đến em, muốn em quay về đây, bọn anh cũng nhớ em đến phát ốm rồi đây này” Giọng nói của Đỗ Lưu Xuyên có chút than thở cùng oán trách.

“Cái gì? Bọn anh ốm á?” Kiều Minh Anh nghe thấy vậy không khỏi siết chặt lấy điện thoại, trong lòng lo lắng không thôi.

“Không phải, cái là gọi là nhớ nhung trong truyền thuyết mà?” Đỗ Lưu Xuyên có chút nghi ngờ, trong lòng suy nghĩ một hồi, gọi là bệnh tương tư đúng không nhỉ?

Xùy!

Kiều Minh Anh suýt chút nữa thì phì cười, ông anh này là do Tôn Ngộ Không mời đến để trêu cô hay sao?

“Anh, bệnh tương tư là để chỉ tình cảm nam nữ” Kiều Minh Anh kiên nhẫn giải thích.

“Tình cảm nam nữ? Anh là nam, em là nữ, có vấn đề gì sao?” Giọng nói của Đỗ Lưu Xuyên mang theo vẻ khó hiểu.

“Ờ….”

Bị nói như vậy, Kiều Minh Anh cũng không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể hùa theo: “Ờ đúng, gọi là bệnh tương tư đó…”

“Minh Anh, nếu như thực sự có chuyện gì, đừng gánh vác một mình, ở bên đó anh có người quen, em có bất kì chuyện gì cũng đều có thể tìm anh” Giọng nói của Đỗ Lưu Xuyên trở nên nhẹ nhàng, cẩn thận dặn dò cô.

“Anh, anh nói xem, người đó rốt cuộc là ai?” Kiều Minh Anh đi đến khu phố thương mại, nhưng lại không đi vào trong, chỉ đứng ở bên ngoài nói chuyện với Đỗ Lưu Xuyên.

Cô ngó nghiêng xung quanh theo thói quen, cứ như là ảo giác, cô dường như trông thấy Diệp Tử.

Kiều Minh Anh bỏ qua mọi nghi ngờ trong lòng mà đi thẳng về phía trước.

“Chuyện đó à, là bí mật, nếu như em muốn biết thì phải tự mình tìm ra thôi” Đỗ Lưu Xuyên vẫn cứ úp úp mở mở, không tiết lộ bí mật.

“…..” Kiều Minh Anh bĩu môi, nếu như Đỗ Lưu Xuyên không nói thì anh ta chắc chắn là có dụng ý của riêng mình.

Nói thêm vài câu nữa, Kiều Minh Anh liền cúp điện thoại, cô càng ngày càng tiến lại gần Diệp Tử, bỗng dưng có một chiếc xe chạy ngang qua, lúc nhìn lại, phía bên kia đã không còn bóng người rồi.

“Quái lạ, chẳng lẽ mình nhìn nhầm?” Kiều Minh Anh nghĩ là mình thật sự đã nhìn nhầm, nên cũng không nghĩ thêm gì nữa.

Diệp Tử xuất hiện cùng với Tịnh Nguyệt, nhưng vừa rồi cô ta sai Tịnh Nguyệt đi ra tiệm mua đồ, Diệp Tử không muốn đợi nên quyết định một mình ngồi xe lăn dạo quanh khu mua sắm.

Cô ta không có ý gì khác, chỉ là muốn tách Tịnh Nguyệt ra rồi đi đến chỗ hẹn mà thôi.

Diệp Tử đẩy xe lăn đến một ngã tư, đang chuẩn bị rẽ thì không ngờ phía trước mặt có một người đang chạy đến, sau đó không cẩn thận đâm thẳng vào người cô.

“A!”

Hai người va vào nhau, nhưng may mà người kia phản ứng kịp, giữ lấy xe lăn nên Diệp Tử mới không bị ngã xuống.

Diệp Tử vẫn chưa hoàn hồn lại được, mùi nước hoa nồng nặc phảng phất khiến cô không khỏi cau mày.

“A! Huân Nhi! Chị không sao chứ?” Một cô gái mặc đồ thể thao chạy tới vội vàng hỏi han.

Hạ Huân Nhi đứng dậy, nhìn Diệp Tử rồi lên tiếng: “Cô gái, cô không sao chứ?”

“Không sao” Diệp Tử thấy đối phương rất quen, sau đó không khỏi quan sát Hạ Huân Nhi một cách chăm chú.

Người con gái này, dường như là người mẫu trực thuộc công ty Hiếu Nhật.

“Cô thấy không sao là tốt rồi, đây là danh thiếp của tôi, nếu như cô cảm thấy có bất kì vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi” Hạ Huân Nhi đưa cho Diệp Tử danh thiếp của mình.

Diệp Tử không nói gì mà chỉ gật đầu.

Hạ Huân Nhi cùng trợ lí cũng không lưu lại quá lâu liền rời đi.

Diệp Tử nhìn theo bóng dáng của bọn họ rồi nhấc cánh tay phải ở cạnh người lên, trong tay là một móc treo.

Vừa rồi khi Hạ Huân Nhi va vào cô, tay cô không cẩn thận quơ trúng nó, vốn dĩ vật này được gắn chặt trên eo Hạ Huân Nhi, nhưng vừa rồi va chạm quá mạnh nên mới bị cô quơ phải.

Trước kia cô gái này với Lê Hiếu Nhật từng có một trận scandal, hôm nay cô ta lại va phải cô, sau này, chắc chắn cô phải tính sổ với cô ta rồi.

Diệp Từ thản nhiên ném sợi dây đó vào trong túi, cũng không định ở chỗ này thêm nữa, sau đó liền đẩy xe lăn rời đi.

Trong một quán cafe vắng vẻ cách phố thương mại không xa.

Theo như thỏa thuận với người kia, Diệp Tử đẩy xe lăn đến quán cafe đã được chỉ định sẵn.

Chỗ được chọn rất vắng vẻ, khi Diệp Tử đến nơi liền trông thấy người đó đã đợi sẵn rồi, nhưng do khuất ánh sáng nên không nhìn rõ mặt người đó.

“Chỗ này không tệ” Diệp Tử ngồi xuống phía đối diện, ghế đôn ở phía này đã được dọn đi, rất tiện cho cô xe lăn của cô ta.

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử ánh lên vẻ nghi hoặc, người này, xem ra đã điều tra rõ ràng về cô ta.

“Cô Diệp thấy thoải mái là được rồi” Người đó dường như cố ý hạ thấp giọng xuống, hiển nhiên không muốn Diệp Tử đoán ra được anh ta là ai.

Diệp Tử cũng không để bụng, bưng cốc cafe lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: “Nói đi, anh giúp tôi vì muốn đạt được điều gì?”

Người nọ im lặng một lúc rồi bỗng dưng lên tiếng: “Không biết cô Diệp có thể mang lợi ích gì cho tôi”

Diệp Tử có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của đối phương, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu.

“Tôi chỉ có một yêu cầu, là khiến cho mối quan hệ giữa Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật hoàn toàn nát vụn!”

Nghe được những lời nói thẳng thừng của người ngồi đối diện, Diệp Tử càng tò mò hơn về anh ta, nhưng không ngờ là hai người họ lại có chung một mục đích như thế.

“Đồng ý!”

Mục tiêu của người này là Kiều Minh Anh, mà cô ta cũng chỉ cần Lê Hiếu Nhật.

Xem ra, bọn họ là đồng minh cùng một chiến tuyến rồi.

“Cô Diệp cũng đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta không phải là cùng một loại người đâu” Người kia lạnh nhạt nói.

Trong lòng Diệp Tử thoáng giật mình, cả người toát mồ hôi hột, người đàn ông này sao lại biết rõ tâm tư của cô như vậy…

“Tôi tin cô Diệp đây là người thông minh, hi vọng hai chúng ta hợp tác vui vẻ”

“Anh có ý gì?”

Nhưng phía bên kia lại im ắng đến mức khiến người khác sợ hãi, chẳng lẽ hắn ta đã rời đi rồi?

Cô ta rút điện thoại ra, chụp một bức ảnh ở phía đối diện.

Quả nhiên, người đàn ông kia đã rời đi từ lúc nào không hay.

Trong lòng Diệp Tử càng thêm tò mò, người đàn ông này sao có thể im lặng rời đi như vậy… Rốt cuộc hắn ta là ai?

Cô ta không hề biết chút thông tin gì về hắn ta, nhưng có một điều hiển nhiên là hắn ta lại biết rất rõ về cô ta…

Khi Kiều Minh Anh quay trở lại bệnh viện liền trông thấy Lê Hiếu Nhật đang dựa lưng lên giường đọc văn kiện.

Dáng vẻ nghiêm túc của đàn ông quả thật rất đẹp!

Trái tim Kiều Minh Anh không khỏi lộp bộp một tiếp, sau đó bỗng dưng đập mạnh một hồi, đôi tay nhỏ bé cứ thế nắm lấy tay nắm cửa, chưa thể nào hoàn hồn lại sau cảnh tượng vừa rồi.

Cô… cô thực sự cảm thấy dáng vẻ này của Lê Hiếu Nhật hấp dẫn lắm sao?!

Nhưng không thể không thừa nhận rằng, cảnh tượng này, khiến cho Kiều Minh Anh nhớ lại hồi cấp 3, quãng thời gian mà Lê Hiếu Nhật cùng cô chăm chỉ học tập, mặc dù phần lớn là anh nói còn cô nằm bò lên bàn ngủ ngon lành, nhưng ngày hôm sau thức dậy, Kiều Minh Anh sẽ đều trông thấy những quyển vở bài tập đã được hoàn thành xong xuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK