Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 374: VÌ SAO KHÔNG THÍCH CÔ ẤY?

Nhưng dù sao Kiều Minh Anh cũng không quan trọng bằng Lục Cung Nghị.

“Đúng vậy.” Mười Hai khẳng định với ánh mắt chân thành.

“Vậy cô là..?” Kiều Minh Anh mím đôi môi tái nhợt, tò mò nhìn Mười Hai.

Mười Hai biết ý hỏi cô ta là gì của Lục Cung Nghị, bèn nở một nụ cười thân thiện, dịu dàng nói: “Tôi là chị của anh ấy, cũng là chị của cô.”

Trên đảo ngụ cư, lúc này là một cảnh hỗn loạn. Giờ đã là nửa đêm, mọi người trên đảo đều đang ngủ say, không một ai phát hiện ra có nhiều người xâm nhập lên đảo đến thế. Nhà họ Cố lúc nửa đêm đèn đóm vẫn sáng rực, vô cùng nổi bật giữa đêm đên. Trong phòng khách xa hoa lóa mắt, Lê Hiếu Nhật thân thiện cười nói đưa tay về phía Cố Đồng: “Vậy xin cảm ơn sự hợp tác của cậu Cố nhé.”

Cố Đồng cũng không chú trọng gì, chỉ bắt tay anh một chút, bộ dáng là lượt cà lơ phất phơ ngày thường cũng bớt đi ít nhiều rồi: “Anh là bạn của Kiều Minh Anh, chuyện này tôi tự biết giúp mà.” Lê Hiếu Nhật nhướng mày, anh đã bảo mà, tại sao anh vừa vào đảo cư dân chưa được bao lâu thì cái tên Cố Đồng này liền sai người liên hệ với anh ngay vậy chứ, thì ra là vì mối quan hệ với Kiều Minh Anh. Chỉ có điều câu nói này nói ra cứ có cảm giác như Kiều bảo bối của anh đang bị người ta để mắt đến vậy ấy.

“Vậy tôi xin thay mặt Minh Anh cảm ơn cậu Cố nhé.” Lê Hiếu Nhật khẽ nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Đôi mắt đen như mực như có một màn sương phủ lên khiến người ta khó lòng nhìn thấu được. Khuôn mặt điển trai của Cố Đồng ngẩn ra một chút, có hơi không hiểu lời anh nói: “Anh thay Kiều Minh Anh cảm ơn tôi? Anh là gì của cô ấy mà cảm ơn tôi chứ?” Trong lòng tuy có chút linh tính không lành nhưng Cố Đồng vẫn cứ hỏi, nếu như nghe được câu trả lời, sợ là hôm nay cậu ta mất ngủ mất.

“Không lẽ Minh Anh không nói với cậu Cố à?” Lê Hiếu Nhật tỏ vẻ bất ngờ, sau đấy nhân lúc Cố Đồng có dự cảm không lành liền chậm rãi tiếp: “Tôi là chồng của cô ấy.”

Chồng, Chồng ư?! Hai mắt Cố Đồng lập tức mở to, há miệng nhìn Lê Hiếu Nhật, rõ ràng đang kinh ngạc đến không biết nên nói gì nữa. Vẻ thất vọng và tổn thương lướt qua khuôn mặt tuấn tú của cậu ta, Lê Hiếu Nhật không bỏ lỡ biểu cảm nào của cậu ta cả, trong lòng có hơi lắng xuống. Cũng may mà anh đã cưới được Kiều bảo bối về nhà rồi, nếu không thì bao nhiêu người tơ tưởng cô như vậy, chẳng biết anh có chịu nổi không nữa.

Sau khi bớt bất ngờ rồi, Cố Đồng cố gắng không chú ý đến sự mất mát và nỗi buồn của mình nữa. Mặc dù tự dặn bản thân không được thích Kiều Minh Anh, thế nhưng chỉ là… vì sao lại không thích cô ấy chứ? Đến cả lí do không thích cô ấy cậu cũng không bày ra được. Không ngờ, thế mà cô ấy lại kết hôn rồi, điều này rõ ràng đã khiến Cố Đồng chịu khá nhiều đả kích.

Tuy bề ngoài cậu là lượt, dáng vẻ phong lưu là thế nhưng nếu tính thật sự thì Kiều Minh Anh vẫn là tình đầu của cậu…

“À, chúng tôi còn có một đứa con trai nữa, đã 4 tuổi rồi đó.” Lê Hiếu Nhật dường như vẫn thấy chưa trêu tức Cố Đồng đủ, tiếp tục dội thêm quả bom nữa.

Và lần đả kích này càng khiến Cố Đồng khó chấp nhận hơn cả việc Kiều Minh Anh đã kết hôn nữa. Vốn dĩ trong lòng cậu vẫn còn nung nấu một tia hi vọng, đột nhiên tức khắc bị dọa cho tan nát không còn một mảnh nào. Vậy mà Cố Đồng lại bỗng cười lên, nụ cười ranh mãnh như một cậu ấm ăn chơi, nói: “Bộ anh không sợ tôi vì điều này mà không giúp anh nữa sao?”

“Cậu không vậy đâu, bạn của Minh Anh sẽ không hại cô ấy.” Lê Hiếu Nhật nhướng mày nhìn cậu, nói với vẻ rất nghiêm túc, có đôi lúc chỉ cần nhìn là biết ngay ai là người xấu.

Cố Đồng đã chủ động tìm đến anh, phần lớn là có liên quan đến việc Kiều Chấn Huy lẻn lên đảo. Chỉ có điều trước khi đến đây Lê Hiếu Nhật cũng đã có ý tìm Cố Đồng rồi, dù gì cũng là địa bàn của cậu ta mà, việc tìm người sẽ thuận tiện hơn, cũng có thể giảm bớt nhiều phiền phức không cần thiết. Anh cứ tưởng phải tốn công sức thuyết phục gì lắm, không ngờ Cố Đồng đã lập tức đồng ý ngay rồi.

Là vì Kiều Minh Anh. Ánh mắt Cố Đồng khẽ lóe lên, giọng buồn rười rượi: “Anh hiểu cô ấy lắm à?”

Mặc dù Cố Đồng rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thực người đàn ông này vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai, chỉ nhìn sơ thôi đã có khiến người ta cảm thấy tự nhiên nảy sinh lòng kính nể và tôn trọng. Ở anh còn có sự chín chắn và trầm ổn mà Cố Đồng chưa từng có nữa, Kiều Minh Anh chọn anh ta, hừ, chắc chắn là vì cậu chủ Cố cậu quá đẹp trai nên Kiều Minh Anh cảm thấy tự ti mà thôi. Nghĩ vậy trong lòng cậu chủ Cố cuối cùng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Cậu Cố nghĩ thế nào?” Lê Hiếu Nhật không đáp mà hỏi ngược lại, ánh mắt đen nhánh như cười như không. Biểu cảm trên mặt Cố Đồng sa sầm giống như bị ai giật mất mấy chục tỉ vậy, trong lòng hơi cáu liền xua xua tay: “Biết rồi, biết rồi. Giờ tôi đi liên lạc với bộ phận phòng vệ trên đảo ngay đây.”

“Cảm ơn cậu nhiều.” Lê Hiếu Nhật cười nhẹ và khẽ gật đầu với cậu ta, dù gì thì người ta cũng đang giúp anh, không thể cứ chọc ngoáy thêm được. Lời này chắc chắn đã khiến Cố Đồng đủ thổn thức rồi, không được kích động thêm cậu ta nữa, vì cậu ta đã bị hai quả bom vừa nãy oanh tạc xơ xác rồi.

“Đúng rồi, lúc gặp được Kiều Minh Anh phiền anh giúp tôi nói với cô ấy là tôi rất nhớ cổ.” Cố Đồng bỗng nhớ ra điều gì liền nói với theo sau lưng Lê Hiếu Nhật. Có thể thấy bóng lưng của Lê Hiếu Nhật cứng đờ, rõ ràng lộ ra vẻ lạnh lùng và bất mãn. Anh không đồng ý, cũng không từ chối, cứ thế nhanh chóng đi khuất tầm mắt của Cố Đồng.

Ra khỏi nhà họ Cố, Lê Tiến Dũng báo tin Kiều Chấn Huy đã được cứu ra, hiện giờ đã rời đảo ngụ cư. Lê Hiếu Nhật cũng chẳng bất ngờ gì mấy, chỉ khẽ nhếch môi dặn dò: “Không cần đuổi theo nữa.”

“Cậu chủ, nhưng nếu bỏ lỡ lần này, nhất định Kiều Chấn Huy sẽ càng đề phòng hơn. Chỉ sợ tới lúc đó muốn tìm ông ta sẽ…”

Sắc mặt Lê Tiến Dũng khó coi, người của họ đã đuổi theo cả rồi, bắt được Kiều Chấn Huy chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Anh không hiểu tại sao lại phải bỏ qua một cơ hội quá tốt thế này.

“Không đánh một trận thì sẽ không lộ được đuôi cáo.” Lê Hiếu Nhật nhìn bầu trời đêm xanh bình thản nói: “Chuyện tôi bảo cậu làm giờ sao rồi hả?”

Lê Tiến Dũng giờ mới đột nhiên nhớ ra chuyện Lê Hiếu Nhật dặn dò mình làm lúc trước bèn gật đầu, đáp: “Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa theo đúng lời cậu chủ dặn rồi.”

“Tốt lắm.” Vẻ mặt lạnh lùng của Lê Hiếu Nhật cuối cùng cũng dịu đi một chút, trong lòng bỗng nảy lên một suy nghĩ.

“Cậu chủ, Kiều Chấn Huy đã thoát chạy rồi, có nên thông báo một tiếng với phía cậu Cố không ạ?” Kiều Chấn Huy đã không còn trên đảo nữa, vậy thì Cố Đồng giúp cũng được không cũng được, cũng không cần phải làm phiền cậu ta nữa.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của Lê Tiến Dũng, Lê Hiếu Nhật lắc đầu: “Nếu Kiều Chấn Huy đã rơi khỏi đây rồi, vậy chứng tỏ nơi này chắc chắn có liên quan đến Dạ Cửu. Có Cố Đồng canh giữ sẽ bớt nhiều phiền toái.”

Ánh mắt Lê Hiếu Nhật hơi nhấp nháy như có tia sáng lướt qua. Tên Cố Đồng này nếu đã nhớ nhung vợ anh nhiều đến vậy, anh không tìm chút việc gì đó để cậu ta làm cho xả bớt tâm tình thì có lỗi với hai từ “nhớ nhung” này của cậu ta quá.

“Dạ.” Lê Hiếu Nhật không hỏi thêm gì nữa, gật đầu đáp ứng. Còn về phía Lục Cung Nghị sau khi cứu được Kiều Chấn Huy ra thì đang đưa ông ta tới căn cứ tập trung thế lực và để ông ta ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK