Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 432: SAU NÀY KHÔNG CÒN KHẢ NĂNG NỮA

“Ly Tử, làm sao vậy?” Kiều Minh Anh đã ngủ say cạnh Dương Ly bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai của cô, ngồi dậy, xoa đôi mắt lèm nhèm hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao?”

Dương Ly lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, thì ra là mơ.

Giấc mơ này rất phức tạp, cô mơ thấy lúc cấp ba Tịch Tranh rời đi, còn mơ thấy tất cả những chuyện ngu ngốc từng làm vì Tô Thành Nghiêm, còn mơ thấy Dương thị xuất hiện nguy cơ, sau đó liên hợp với nhà họ Tịch, mới vượt qua được.

Cô còn mơ thấy, Lâm Hạnh Nhi toàn thân đầy máu ngã trước xe cô.

Dương Ly xoa má, sau đó cầm điện thoại trên bàn, bật sáng màn hình xem ngày tháng, thì ra thật sự là mơ, sao cô lại bỗng nhiên mơ thấy những chuyện này chứ.

Đại khái là vì gần đây nhận quá nhiều kích thích đi.

“Mình không sao, cậu ngủ đi.” Dương Ly cười cười với Kiều Minh Anh, sau đó kêu cô ấy nằm xuống, mình cũng nằm xuống.

Dương Ly nhớ ra rồi, cô hôm nay xuất hiện ở nhà Kiều Minh Anh là vì Tô Thành Nghiêm.

Không phải vì Tô Thành Nghiêm lại tổn thương cô, mà là vì, Tô Thành Nghiêm ở nhà cô, cô liền dứt khoát ra ngoài, chạy đến nương tựa Kiều Minh Anh.

Ngẫm nghĩ, Dương Ly liền cảm thấy đau đầu, Tô Thành Nghiêm trong giấc mơ, khinh thường để ý tới cô, không có bất kỳ tình cảm nào đáng nói, một lòng chỉ yêu Lâm Hạnh Nhi.

Nhưng Tô Thành Nghiêm trong hiện thực, lại như thay đổi thành người khác, bỗng nhiên ân cần với cô, ba ngày năm bữa lại chạy tới nhà cô, chọc ba mẹ già của cô cũng hoài nghi Tô Thành Nghiêm và cô có quan hệ gì.

Bất đắc dĩ, cô chỉ đành chịu đựng ánh mắt giết người của Lê Hiếu Nhật, đến tìm Kiều Minh Anh nương tựa.

Dương Ly thậm chí cảm thấy, tìm lại ngôi sao biển sâu đó chính là một sai lầm, cô tình nguyện Tô Thành Nghiêm luôn hiểu lầm.

Từ khi biết người ban đầu luôn âm thầm trong bóng tối giúp cô hơn nữa còn cản một đao cho cô là Tịch Tranh, không phải Tô Thành Nghiêm, Dương Ly liền bỗng nhiên hiểu rõ.

Thực ra cô và Tô Thành Nghiêm đều giống nhau, đều nhận lầm người, yêu sai người.

Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và Tô Thành Nghiêm chính là, cô từ trước khi biết được chân tướng sự việc đã phát hiện mình thích Tịch Tranh rồi, mà Tô Thành Nghiêm lại là lúc biết được chân tướng mới bừng hiểu ra.

Cảm giác yêu thích của Tô Thành Nghiêm đối với cô là không cam tâm, là áy náy.

Mà cô, bất kể đã yêu thích Tô Thành Nghiêm biết bao, sau này cũng không còn khả năng nữa.

Nghĩ rồi, Dương Ly bèn nhắm mắt lại, ngủ say.

Vì tránh Tô Thành Nghiêm, Dương Ly đúng là phí hết tâm tư, lúc thực sự không thể tránh ở nhà Kiều Minh Anh, liền chạy tới làm ổ trong nhà Tịch Tranh, chỉ cần không đụng phải Tô Thành Nghiêm là được.

“Còn trốn nữa thì em thật sự phải trốn tới nước ngoài rồi.” Dương Ly không nhịn được lắc đầu, nhét vài miếng táo vào miệng, xem tiết mục giải trí trong tivi, lắc đầu.

Lúc đầu cô rốt cuộc là dây thần kinh nào sai rồi, bỏ qua Tịch Tranh luôn đối xử tốt với cô, mà đi thích Tô Thành Nghiêm cao ngạo muốn chết đó?

Dương Ly lắc đầu, sau đó khuôn mặt trái xoan liền bị Tịch Tranh ngồi cạnh cô xoay lại, giọng điệu tràn đầy mùi chua: “Thế nào? Còn nhớ tình cũ của em? Hối hận rồi?”

Dương Ly vội cười làm lành, cầm một quả nhỏ nhét vào miệng Tịch Tranh: “Ăn của anh đi, nói linh tinh gì đó, nếu em còn thích anh ta, em có thể ra sức tránh anh ta như vậy sao?”

“Ai biết có phải em còn có suy nghĩ gì với anh ta không, sợ chột dạ nên không dám đối mặt?” Tịch Tranh ghen tuông nói, giành dĩa trái cây trong tay cô, hừ một tiếng.

Mẹ nó, làm mình làm mẩy với cô?

Dương Ly bĩu môi, lấy vài trái nho trong dĩa trái cây ra sức nhét vào miệng anh: “Thật lắm lời, còn nói linh tinh coi chừng em nghẹn chết anh, ăn của anh đi.”

Tịch Tranh bị nhét đầy miệng, muốn nói vài câu kháng nghị cũng không được, chỉ đành nhai rồi nuốt xuống, sau đó mới nói: “Nhưng em tránh như vậy cũng không phải là cách, cũng không thể nào vĩnh viễn không về nhà? Hơn nữa em càng tránh, chuyện này càng không có cách nào giải quyết, em nói sao?”

Dương Ly dừng lại động tác giành trái cây, như đột nhiên được khai sáng, nhìn Tịch Tranh gật mạnh đầu: “Vậy lỡ không giải quyết được thì sao?”

Tịch Tranh nhìn cô, sau đó ôm vai cô sang, nói: “Không bao lâu sau thì em chính là cô dâu của anh rồi, còn cần lo lắng bị anh ta quấn lấy?”

Hai má Dương Ly nổi lên rặng mây đỏ, vươn tay đẩy anh một cái: “Em chỉ là muốn cảm thán, thế sự vô thường.”

Dương Ly trước đây, vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày Tô Thành Nghiêm theo đuổi ngược lại cô, mà cô còn cự tuyệt anh ta.

Đang cảm thán, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Dương Ly nhìn điện thoại bên cạnh, trên màn hình hiển thị là Tô Thành Nghiêm gọi tới.

Dương Ly cầm điện thoại lên đưa cho Tịch Tranh xem, hỏi ý kiến anh.

Tịch Tranh vươn tay nhận điện thoại của cô, không chút do dự nghe: “Alo?”

Đầu kia như không nghĩ tới sẽ là Tịch Tranh nhận điện thoại, im lặng giây lát, sau đó mới hỏi: “Dương Ly đâu?”

“Anh có chuyện gì sao? Dương Ly vừa đi tắm rồi.” Tịch Tranh dưới ánh mắt chấn động và ngượng ngùng của Dương Ly mắt không đỏ tim không đập mạnh nói, lời nói ra lại khiến người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung.

“…Các người đã làm gì?” Giọng Tô Thành Nghiêm lạnh lùng, thậm chí có chút phẫn nộ.

“Anh nói xem? Đương nhiên là làm chuyện chúng tôi nên làm rồi.”

Dương Ly thực sự muốn độn thổ, lời trắng trợn như vậy, Tịch Tranh sao có thể không đỏ mặt mà nói ra chứ?!

Cô rất muốn che miệng anh…

Tô Thành Nghiêm im lặng thật lâu, mới nói: “Không thể nào, bây giờ vừa qua giờ trưa, chẳng lẽ hai người đói khát như vậy?”

“Ai ui, cũng không còn cách nào, dù sao Dương Ly nhà tôi muốn, cũng chỉ có tôi có thể thỏa mãn cô ấy, anh nói có phải không?” Giọng Tịch Tranh rất lạnh nhạt, lời nói ra thực sự khiến người ta tức muốn ói máu.

Dương Ly chính là một trong số những người đó.

Cô giành điện thoại sang sau đó nhanh chóng cúp máy, bịch một tiếng đập lên bàn, gò má đỏ bừng trừng mắt Tịch Tranh: “Anh vừa nãy sao lại nói vậy?”

Tịch Tranh vô tội chớp mắt: “Anh nói thế nào?”

“Anh, anh nói cái gì mà em muốn, cũng chỉ có anh có thể thỏa mãn, rốt cuộc là ý gì?!” Xấu hổ qua đi, Dương Ly lập tức kéo cổ áo Tịch Tranh, hung ác hỏi.

Lại nói lời này trước mặt người ngoài, anh rốt cuộc có biết xấu hổ hay không!

Tịch Tranh càng cảm thấy vô tội: “Anh chỉ là muốn biểu đạt em muốn ăn thứ gì ngon hoặc là làm gì, cũng chỉ có anh có thể thỏa mãn em, câu này có gì không đúng sao?”

“…”

Đúng thì đúng, nhưng trọng điểm là tại sao anh muốn nói khiến người ta suy nghĩ lung tung như vậy…

Tịch Tranh trở tay nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Dương Ly, khẽ cười ra tiếng, ánh mắt tràn đầy mê hoặc: “Trong đầu em nghĩ gì vậy? Hay là, em hi vọng cùng anh…”

“Ai muốn cùng anh chứ?” Dương Ly bị anh chọc giận xém chút ói máu, vươn tay đẩy mạnh anh, sau đó muốn đứng dậy.

Tịch Tranh nắm giữ cánh tay cô, cả người cô liền bị kéo vào lòng anh, gò má đụng có chút đau, không khỏi cắn răng nhếch miệng.

“Em đã nghĩ vậy, chúng ta liền thực hành một chút, thế nào?” Tịch Tranh khẽ thổi khí bên tai cô, mê hoặc nói: “Em cảm thấy thế nào?”

Cả người Dương Ly đều có chút mơ màng, anh thổi khí bên tai càng khiến cô cảm thấy không chịu nổi, có cảm giác không chống đỡ nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK