Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 201: TÌM NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC

Đạo lý đưa đến cửa đâu thể không ăn chứ? Lê Hiếu Nhật không phải thánh nhân gì, dưới sự châm lửa khắp nơi của Kiều Minh Anh có thể duy trì lâu như vậy đã không tệ rồi.

Anh lật người, Kiều Minh Anh vốn dĩ ngồi trên người anh đã bị đè xuống dưới thân, đôi mắt đen nóng rực, vụt qua quang mang nhức mắt, lớp băng tan chảy trước ánh mặt trời.

“Anh làm cái gì vậy? Xuống, nên là tôi đè anh…” Kiều Minh Anh bị anh đè nên rất không vui, hơi bĩu môi, trong mắt giống như một tia buồn bực, lúc này càng giống như một đứa trẻ giận dỗi.

Trái tim của Lê Hiếu Nhật bỗng chốc tan ra, không kìm được mà cúi người, chuẩn xác bắt lấy đôi môi gợi cảm của cô.

“Ưm…” Kiều Minh Anh bị ôn đến đầu óc quay cuồng, muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn giống như không phải của mình nữa, ngược lại giống như đang nghênh đón anh.

Tâm trạng của anh dồn dập một lát, đang muốn hôn sâu hơn, ai ngờ Kiều Minh Anh lại nhận cơ hội lật mình, mượn lúc Lê Hiếu Nhật thất thần mà đè anh dưới thân.

“Ha ha.” Cô cười rất thích thú, lông mày cong cong rất đáng yêu, vài phần nghịch ngợm vài phần hoạt bát, khiến người khác không lỡ rời mắt.

“Phải ngoan, hôm nay tôi muốn đè anh.” Nói rồi, lại ợ một tiếng, mỉm cười rạng rỡ cúi người ghé sát bên tai Lê Hiếu Nhật, khẽ hà hơi, hơi thở nóng bỏng vấn vương bên tai của anh.

Lê Nhật Hiếu chỉ cảm thấy một luồng máu nóng không ngừng dồn về não, khó chịu hừ một tiếng, độ cong tà mị trên khóe môi, đồng tử đen láy giống như có thể nhìn thấu tâm tư của cô: “Em biết em đang nói gì không?”

Kiều Minh Anh không quan tâm lời của anh, toàn thân như đang thiêu đốt, cảm nhận áo sơ mi và làn da của anh lành lạnh, không nhịn được mà dựa sát anh vài phần.

Bàn tay nhỏ cũng không để yên, lôi kéo quần áo trên người của anh, cô thề phải lột được đồ của anh xuống.

“Em…” Lê Hiếu Nhật có chút khó chịu, từ khi nào định lực của anh lại kém như vậy, ở trước mặt cô căn bản hoàn toàn thất bại.

“Đừng nói chuyện! Tôi sắp không cởi được rồi!” Kiều Minh Anh sốt ruột, không cởi được thì không vui, cái miệng nhỏ xị ra giống như sắp khóc đến nơi.

“…” Lê Hiếu Nhật không nói chuyện nữa, nhưng Kiều Minh Anh không ngừng tìm kiếm trên người của anh, điều muốn lấy mạng hơn là, cô hôm nay mặc còn là váy liền, anh có thể cảm nhận rõ sự tiếp xúc làn da mỏng manh của cô.

Bàn tay của anh hết siết thành nắm đấm rồi lại buông lỏng, cứ siết chặt lại buông ra, cứ lặp lại mấy lần, Kiều Minh Tân vẫn không thể cởi được cúc áo của anh, anh lại không thể nhịn được nữa, lập tức lật người, ôm lấy Kiều Minh Anh đi vào phòng ngủ.

Bước vào phòng ngủ, anh bèn quăng Kiều Minh Anh lên trên chiếc giường lớn, còn chưa kịp để cô phản ứng lại thì đã cúi người đè lên cô.

“Anh cũng muốn đè tôi?” Đôi mắt của Kiều Minh Anh mờ mịt nhìn anh, không nhịn được liếm liếm cánh môi khô khốc, hành động vô tình lại lộ ra một loại quyến rũ khó nói thành lời.

Quả thực quá dụ người.

Ánh mắt của Lệ Hiếu Nhật càng trở nên nóng bỏng, lại lần nữa cúi người hôn lên đôi môi đỏ mộng đó, cẩn thận cắn mút, hận không thể bá đạo cường thế nuốt chửng cô vào bụng, khiến Kiều Minh Anh không chịu nổi.

Ưm, Ly Tử nói không sai, quả nhiên anh thích cô đè anh.

Nghĩ thế, Kiều Minh Anh cũng thuận theo tâm nguyện, lúng túng đáp lại nụ hôn của anh.

Hơi thở kiều diễm nóng bỏng dao động trong phòng, từng chút từng chút, quấn quýt lấy bọn họ, căn bản không có lòng quan tâm đến thứ khác.

Sét xé ngang trời, Lê Hiếu Nhật lại dừng lại.

Kiều Minh Tân bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng, đôi môi nhỏ hé ra hít thở, gương mặt càng đỏ hơn, giống như một quả đào chín, dụ người ta hái xuống.

Ánh mắt của Lệ Hiếu Nhật phức tạp nhìn cô một lúc lâu, cánh môi đỏ dùng sức mím lại.

Cô bây giờ đã uống say, đợi tỉnh rượu phát hiện anh làm cô rồi, có phải sẽ giận anh không?

Anh hít thở sâu vài hơi, dùng sức khắc chế luồng nhiệt nóng bỏng và sự khó chịu không dứt trên người, muốn rút người rời khỏi.

Hửm?

Đôi mắt mù mịt của Kiều Minh Anh trở nên rõ ràng hơn, cô dùng sức mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, là Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật mà cô thích.

Anh tại sao không tiếp tục? Anh muốn đi tìm người phụ nữ khác sao?

Có lẽ trước đó thái độ lạnh lùng của Lê Hiếu Nhật dành cho cô đã khiến cô bất an, lại khiến Kiều Minh Tân say không biết gì tỉnh táo trở lại.

Cô tủi thân chu cái miệng nhỏ lên, thuận tay cầm chiếc gối đập Lê Hiếu Nhật.

Lê Hiếu Nhật không né không tránh, để mặc chiếc gối từ trên đầu anh rơi xuống, đôi môi mỏng mím lại, hai tay siết chặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

“Em nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.” Anh không thể tiếp tục ở lại đây, cứ tiếp tục như thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nói xong câu này, anh bèn xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Đi?

Trong đầu của Kiều Minh Anh lập tức trở nên trống rỗng, tủi thân gì cũng không còn nữa, mà chỉ còn lại bất an và tức giận.

Cô dùng mấy bước nhào tới Lê Hiếu Nhật, dưới ánh mắt ngốc trệ của anh, cô túm lấy cánh tay anh cắn mạnh một miếng.

Sức của cô rất lớn, trong miệng còn có vị máu tanh, nhưng Lê Hiếu Nhật không có bất kỳ phản ứng nào.

“Em rốt cuộc muốn làm cái gì?” Giọng nói của anh, giống như không còn kiên nhẫn, giống như bất lực, Kiều Minh Anh nghe thế nước mắt tích tụ cả tối chưa có rơi xuống thì lập tức lã chã rơi xuống.

Dưới trên cánh tay của Lệ Hiếu Nhật, đồng tử của anh lập tức co rút lại, thấy cô còn cắn cánh tay mình không nhả, còn khóc lóc sướt mướt, trông Kiều Minh Anh thật đáng thương, trong lòng lập tức mềm nhũn.

“Em khóc cái gì?”

Giống như tia nắng ấm trong thời tiết giá lạnh, bỗng chốc sưởi ấm trái tim của Kiều Minh Anh.

“Anh có phải muốn đi tìm người phụ nữ khác không…”

Giọng nói mang theo sự tủi thân, xen lẫn một ít cô đơn và thương cảm.

Lê Hiếu Nhật hơi sững người, nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Kiều Minh Anh, đại não bình thường vận chuyển nhanh chóng thì nay lại có chút chững lại.

Nếu như không phải anh tự luyến, ý của Kiều Minh Anh là, cô tưởng anh muốn đi tìm người phụ nữ khác cho nên mới khóc?

Đổi cách nói khác, cô ghen rồi?

Không đợi anh tiêu hóa hết sự thật này, Kiều Minh Anh không nói nhiều kéo anh đi vào trong, trong miệng nhỏ còn lẩm bẩm: “Ly Tử nói anh không được xem ra là thật, không sao, qua đêm nay, anh chính là người của tôi rồi, ai cũng không cướp đi được…”

Lê Hiếu Nhật nghe thấy câu này không biết nên khóc hay nên cười, cái gì mà…

Mày kiếm của anh nhíu lại, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh trở nên nguy hiểm: “Em nói ai không được?”

“Anh.” Cô Kiều còn đang mơ mơ hồ hồ không biết ngày tàn của mình sắp đến rồi, say rượu thật sự là một thứ xấu, khiến cô gần như chỉ có thể nói lời thật lòng, không nói dối được.

Quả nhiên, ánh mắt của Lê Hiếu Nhật tối đi vài phần, nhìn cô như cười như không, độ cong trên khóe môi cũng mang theo một ít ý lạnh: “Em nói ai không được? Hở?”

Âm cuối của từ cuối cùng nhấn rất nặng, đổi lại Kiều Minh Anh lúc bình thường sẽ sớm phát hiện sự không đúng của anh, nhưng bây giờ cô say rồi, hơn nữa gan còn đặc biệt lớn, sao có thể nhìn ra sự nguy hiểm trong mắt của anh được chứ?

“Anh, anh…” Kiều Minh Anh nhìn Lê Hiếu Nhật, anh từng bước từng bước ép sát cô, không biết tại sao, cô cảm thấy có nguy hiểm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK