Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 58: CHO CÁ MẬP ĂN

Với tư chất của cô, nếu dùng lời của Lê Hiếu Nhật thì chính là chỉ có khu vực bơi của trẻ em mới miễn cưỡng không bị đuối nước.

Lê Hiếu Nhật trong chốc lát đã thay xong, thấy Kiều Minh Anh đang nằm trên ghế treo lắc lư thì cong miệng cười, đi đến bên cô ôm cô lên, khi Kiều Minh Anh còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ném cô vào trong hồ.

“A!”Kiều Minh Anh không nghĩ tới Lê Hiếu Nhật sẽ đột nhiên làm vậy, cả người bị ném vào trong nước, nước bắn bốn phía, nước trong hồ bốn phương tám hướng chui vào miệng vào mũi cô, làm mắt cô đau, nhiệt độ cơ thể còn chưa kịp thích ứng với nhiệt độ nước lạnh băng trong hồ, cho nên có chút lạnh run.

“Muốn chết à!” Không dễ dàng gì mới nổi lên được mặt nước, Kiều Minh Anh vùng vẫy không ngừng trong nước, bộ dạng tay chân loạn xạ rất buồn cười, nhưng cô cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ mong đừng chìm xuống.

Lê Hiếu Nhật bơi về phía cô, một tay giữ chặt phần vai cô, đỡ cô lên để đầu cách xa mặt nước.

Kiều Minh Anh nhanh chóng ôm đầu anh không chịu buông tay, không ngừng chớp mắt với mong muốn đẩy nước ra, miệng cũng không ngừng phun nước ra, bộ dạng thê thảm, cô không phải không học cũng không phải không biết, chỉ là không thể thương lượng trước rồi mới ném cô xuống sao?

“Buông tay, nếu không tôi đem cô vứt vào hồ cá mập làm mồi cá mập.” Tóc Lê Hiếu Nhật bị cô kéo đứt vài cọng, sức lực mạnh đến mức làm anh hít vào.

Hồ cá mập?!

Kiều Minh Anh sợ tới mức buông tay ngay lập tức, cô biết Lê Hiếu Nhật có một cái hồ sâu nuôi hai con cá mập nhỏ, nhưng đó cũng là chuyện của năm năm trước rồi, chẳng lẽ, nuôi mập rồi?

Đó không phải một miếng là có thể cắn cô xương cũng không còn sao?

“Đi lên thay đồ.” Lê Hiếu Nhật thỏa mãn cong khóe môi, đỡ eo nâng cô lên mặt đất, khuôn mặt tuấn mĩ nhìn thế nào cũng không đủ.

Quần áo trên người Kiều Minh Anh rõ ràng dính sát trên người, mà khéo sao hôm nay cô lại mặc đầm chiết eo màu trắng, vừa thấm nước đã dán sát vào người, đem thân hình xinh đẹp của cô lộ ra, lúc thở gấp có thể nhìn thấy hai vòng tròn mềm mại nhô lên, đơn thuần chính là mê hoặc không lời.

Ánh mắt Lê Hiếu Nhật u ám, hầu kết lên xuống, sau đó xoay người đi, nước hồ lạnh băng, vừa hay có thể làm dịu sự khô nóng trên người anh.

Lúc Kiều Minh Anh thay xong đồ bơi quay lại hồ, Lê Hiếu Nhật đang nằm trên ghế tựa, mang mắt kính đen, chỉ chỉ hồ bơi, ám chỉ kêu cô đi xuống.

Kiều Minh Anh nhìn hồ bơi, có chút sợ sệt, suy nghĩ có cần hỏi anh một chút xem có hồ bơi trẻ em không, nhưng thế này quá mất mặt đi?

“Có phao không?” Kiều Minh Anh đứng ở đó, có chút sợ hãi hỏi, sao cô cảm thấy câu này càng mất mặt vậy nhỉ?

Lê Hiếu Nhật nhìn Kiều Minh Anh mặc hồ bơi, chỗ cần có thì có, tỷ lệ thân thể rất tốt, không có chút thịt thừa nào, cũng không quá gầy, cho nên nhếch miệng nói: “Không có, em rất thon”

Cái gì? Kiều Minh Anh sững sờ vài giây mới phát hiện câu trả lời của anh căn bản không phải về phao cứu sinh mà cô nói, ai sẽ hỏi vấn đề này chứ?

“Lưu manh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh đỏ lên, tức giận đến mức nói một câu như vậy rồi đi đến bên hồ, cần thân ngồi xuống dùng chân thử nhiệt độ nước.

Nhưng đây căn bản là hành động dư thừa, vì cô vừa rồi đã cảm giác được sâu sắc nhiệt độ nước hồ, làm vậy chỉ vì quá căng thẳng mà thôi.

“Nếu không dám xuống thì tôi có thể giúp cô một tay.” Lê Hiếu Nhật dùng hai tay gối đầu, dáng vẻ lười biếng, giống như đang đi nghỉ.

Trừ khi có việc gì gấp, tình huống thông thường thì cuối tuần sẽ không tăng ca, nhân viên đi đâu cũng không ai quản, chỉ cần lúc làm việc đúng giờ là được.

Kiều Minh Anh vừa nghe thì do dự, mặc dù cô không hiểu tại sao Lê Hiếu Nhật lại đột nhiên muốn dạy cô học bơi, nhưng không phải là chuyện gì tốt, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó dựa vào cây gậy sắt ở phía trên, nước lạnh băng vượt quá vai cô, chỉ có thể dựa vào gậy sắt mới có thể không bị chìm.

Lê Hiếu Nhật đứng lên khỏi ghế dựa, đi đến bên hồ nhảy xuống, bơi đến bên người Kiều Minh Anh, nắm chân cô, kéo cô về phía sau vào lòng mình, sau đó nói: “Nín thở trong nước, cái này chắc biết chứ?”

Kiều Minh Anh dám lắc đầu sao, hơn nữa trước đây quả thực Lê Hiếu Nhật từng dạy cô một chút, cuối cùng bị cô lắc lắc làm nũng , hiện tại đoán rằng làm nũng cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể gật đầu.

Lê Hiếu Nhật đỡ eo cô sau đó để cô nổi một nửa trên mặt nước, nước trong hồ bơi tới giữa eo anh, có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi như ẩn như hiện trong nước.

Cơ bắp rắn chắc mà không đáng sợ, da màu lúa mạch khỏe mạnh dính nước thêm cảm giác mê hoặc, Kiều Minh Anh nhìn thấy trong lòng loạn nhịp…nếu đổi địa điểm thì càng tốt rồi.

“Lê Hiếu Nhật, anh muốn dẫn tôi đi tham gia thi đấu bơi lội quốc gia sao?” Kiều Minh Anh vừa đong đưa tay và chân, còn có Lê Hiếu Thần đỡ, cô an tâm rất nhiều, ít nhất không cần chết chìm.

“Hử?” Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt đáp một tiếng.

“Nếu không anh bắt tôi học cái này làm gì? CR không quy định điều này đi.”Kiều Minh Anh sợ Lê Hiếu Nhật đột nhiên buông tay rời đi, vừa cẩn thận bơi trong nước, vừa nhìn tay anh, nếu anh đột nhiên buông tay, ít nhất mình cũng có thể phản ứng kịp để không bị chết chìm.

Lê Hiếu Nhật sững sờ, nhìn chằm chằm làn da trắng như tuyết sau lưng Kiều Minh Anh , ánh mắt thâm sâu, bất ngờ nói: “Vì để sau này con cô sẽ không hỏi cô rằng nếu con cô và đồ cô yêu thích nhất rơi vào trong nước thì cô sẽ cứu ai trước.”

Kiều Minh Anh kinh ngạc, sau đó phản bác: “Con tôi có hỏi tôi hay không thì liên quan gì?”

Tiểu Bảo nhà cô thông minh đáng yêu như vậy sẽ hỏi câu hỏi thế này sao?

“Hứ.” Lê Hiếu Nhật nhẹ hừ một tiếng không trả lời, đây là vấn đề không thể nói rõ được, nếu trong lòng Kiều Minh Anh có anh, bất kể là ai, đều không thể ngăn cản anh lấy cô, nhưng nếu trong lòng cô không có anh, vậy anh phải làm cô yêu anh rồi mới lấy cô.

Nếu vẫn luôn không có anh thì sao?

Nếu cô không yêu anh, vậy thì không lấy cũng đành.

Luyện tập đại khái nửa tiếng, cuối cùng đến giờ cơm, Kiều Minh Anh thở phào, chậm rãi từ giữa hồ bơi lên bờ, có thể thấy cô cũng không phải quá ngốc, ít nhất trong đầu còn chưa bị heo chiếm, Lê Hiếu Nhật cho rằng như vậy.

“Đi thôi, thay đồ xong đi làm cơm.” Lê Hiếu Nhật kéo cô lên, đưa một bộ quần áo mà người làm đặt trên ghế dựa trước đó cho cô, tự mình đi vào phòng thay quần áo.

Kiều Minh Anh nhìn bốn phía, phát hiện những người làm vừa nãy còn ở đây không biết đã đi đâu hết từ lúc nào, nhưng cô vẫn không thể tiếp nhận được từ Anh tư tưởng cởi mở thay quần áo ngoài trời.

Kiều Minh Anh tìm một phòng không có ai để vào, nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra, thuận tiện tắm rửa một chút.

Kiều Minh Anh cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, màu đen, phần eo có thắt lưng cùng màu, là váy xòe, phong cách đơn giản mà thoải mái, càng ngạc nhiên hơn là mặc lên không rộng không chật, rất vừa, giống như được may theo cơ thể cô.

Thật khéo.

Lê Hiếu Nhật đi ra, thay bộ trang phục thoải mái, hai tay đút vào túi, đi về phía trước, Kiều Minh Anh lập tức đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK