CHƯƠNG 139: CÒN CÓ THỂ XUI XẺO THÊM NỮA
Quán cafe Dòng thời gian không nổi tiếng, nhưng nguyên nhân mà Lê Ngữ Vi cố ý chọn chỗ này rất là đơn giản, vừa hẻo lánh mà lại yên tĩnh, quan trọng hơn nữa là sẽ không có paparazi đi theo chụp hình.
Kiều Minh Anh bước vào quán cà phê nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Lê Ngữ Vi mang theo kính râm màu đen đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ vẫy vẫy tay với cô.
Ở bên trong quán cà phê xác thực có rất ít người, cộng thêm vị trí mà Lê Ngữ Vi chọn là ở gần cửa sổ, hơn nữa lại vắng vẻ, quả thật là một vị trí lý tưởng để trò chuyện.
Kiều Minh Anh ngồi xuống đối diện với Lê Ngữ Vi, cô đặt ba lô qua một bên, cũng không nói chuyện, ánh mắt cứ hờ hững nhìn cô ta.
Lê Ngữ Vi hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ thầm, cô ta thật sự có thể duy trì được vẻ bình thản, sau đó cao ngạo hất cằm lên nói: “Tôi nói cho cô biết, anh của tôi đã sớm có người phụ nữ khác rồi.”
Kiều Minh Anh lạnh lùng cong khóe môi, trong mắt nổi lên một tầng gợn sóng, từ tốn nói: “Phải vậy không? Tôi vẫn luôn đi cùng với anh ấy, làm sao mà tôi lại không biết được?”
Lê Ngữ Vi chột dạ đảo mắt qua một bên, không được tự nhiên mà bưng ly cafe lên chậm rãi uống một ngụm, sau đó mới lên tiếng nói: “Cô cảm thấy anh của tôi thật sự thích cô, vậy thì tại sao anh ấy vẫn luôn chăm sóc cho Diệp Tử?”
“Cô cảm thấy là anh ấy thật sự thích cô à?”
Vẻ mặt của Lê Ngữ Vi kiêu căng, giọng điệu chất vấn, khiêu khích nhìn thẳng vào Kiều Minh Anh.
“Cô kêu tôi đến đây là để nói mấy lời này à?” Kiều Minh Anh vẫn mang bộ dáng không có chút bị tác động nào như cũ, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi, chỉ là hờ hững nhìn cô ta.
Lê Ngữ Vi nhíu mày, cô ta cũng không tin được cô sẽ thật sự bình tĩnh như vậy.
“Thật ra thì cho đến bây giờ anh của tôi cũng chưa từng thích cô, cùng với cô cũng chỉ bởi vì mẹ của cô thôi.”
Lê Ngữ Vi chậm rãi nói, nói chuyện như nhả châu nhả ngọc, giống như là một dòng nước độc thẩm thấu vào trái tim của Kiều Minh Anh.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến mẹ của tôi chứ?” Kiều Minh Anh nhíu đôi mi thanh tú lại, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh lùng, đang suy nghĩ thật giả trong lời nói của Lê Ngữ Vi.
“Ha ha, cô lại không biết à, cũng khó trách được anh tôi căn bản sẽ không nói cho cô biết những thứ này.” Đương nhiên Lê Ngữ Vi cũng không có ý định nói cho Kiều Minh Anh biết tình huống cặn kẽ, những lời này là do một lần tình cờ cô ta nhìn thấy được trong máy vi tính của Lê Hiếu Nhật.
Mặc dù chỉ là một chút nhưng có thể đầy đủ chứng minh được anh của cô ta thật ra cũng không có thích Kiều Minh Anh như vậy, mặc dù là lúc đó bọn họ vẫn còn nhỏ.
“Nói cho rõ ràng đi.” Kiều Minh Anh nhìn cô ta, tuy là không có ý định tin tưởng Lê Ngữ Vi, nhưng mà cứ tỏ vẻ nửa nói nửa không này rất khiến cho lòng của người ta rối bời.
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?” Lê Ngữ Vi biết cô tò mò, đắc ý nhìn cô: “Hôm nay tôi nói cho cô những lời này chỉ là muốn để cho cô biết rõ ràng thân phận của mình, anh của tôi vĩnh viễn cũng không thể nào cưới cô đâu.”
Bởi vì anh của cô ta đã có một đứa con rồi, chắc chắn vị trí bà Lê nhất định là của người phụ nữ kia!
Mặc dù khá là đáng tiếc khi không phải là Diệp Tử, nhưng mà Lê Ngữ Vi cho rằng người phụ nữ có thể đánh bại Kiều Minh Anh, cho dù như thế nào cũng được hết.
“Tôi đã từng nói là tôi ham muốn vị trí bà Lê chưa?” Kiều Minh Anh cười nhạt, thờ ơ nhún vai, lúc ngước mắt lên thì trong mắt của cô đều là vẻ giá lạnh, nhìn thẳng tắp về phía Lê Ngữ Vi: “Lê Ngữ Vi, đã nhiều năm như vậy rồi cô có thể đừng ngây thơ như thế nữa được không? Cô thật sự cho rằng ai cũng sẽ xem Lê Hiếu Nhật như là một vật quý giá à?”
“Cô cứ chờ đó mà xem đi, là tôi muốn gả cho anh ấy hay là anh ấy muốn cưới tôi.”
Lê Ngữ Vi cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, cô đang nói cái gì vậy chứ? Nói cô ta ngây thơ à, cô ta có chỗ nào trẻ con đâu? Cô ta ghét nhất chính là người khác nói cô ta lớn lên giống như một đứa trẻ con!
“Đây chính là cô nói đó nha.”
“Tôi nói cái gì chứ? Điều tôi thật sự muốn nói là nếu như mà anh của cô cực kỳ muốn cưới tôi, vậy thì tôi cứ gả cho anh ấy thôi, sau đó tôi sẽ làm chị dâu của cô, ngày nào cũng sẽ đối nghịch với cô. Lê Ngữ Vi, cô tiêu đời rồi.” Khi một chữ cuối cùng mới vừa dứt, Kiều Minh Anh liền cầm lấy ba lô của mình, bóng lưng cao ngạo bước ra khỏi quán cà phê.
Hình ảnh này nhìn rất quen mắt!
Lê Ngữ Vi bị lời nói kia của cô làm cho choáng váng, cũng không kịp đè xuống nút ghi âm của điện thoại, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Kiều Minh Anh rời khỏi.
Cô đã nói cái gì vậy chứ?
Làm chị dâu của cô ta à? Ngày nào cũng sẽ đối nghịch với cô ta?
Ôi trời đất ơi, bây giờ anh của cô ta thiên vị cô như vậy, nếu như thật sự cô được gả vào nhà, chẳng phải là cô ta lại phải trốn đến nước Ý à?
Lê Ngữ Vi nhìn bóng lưng của Kiều Minh Anh ở bên ngoài cửa sổ, sống lưng thẳng tắp tỏa ra sắc thái tự tin cao ngạo, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Cứ chờ mà xem, cô ta mới không để cô trở thành chị dâu của cô ta đâu!
Có mami của Tiểu Bảo ở đây, Kiều Minh Anh mãi mãi không thể nào trở thành bà Lê được.
Trong lúc mà Lê Ngữ Vi đang trừng mắt nhìn bóng lưng của Kiều Minh Anh, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi thì có một chiếc xe ô tô chạy rất nhanh như bay về phía Kiều Minh Anh.
Chiếc xe hơi này… thật là kỳ quái.
“Cẩn thận.” Lê Ngữ Vi vô thức la lên đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, thấy Kiều Minh Anh kịp thời né tránh qua một bên, nhưng mà vẫn bị cọ lên người rồi ngã xuống mặt đất.
Cô ta vội vàng cầm lấy túi xách của mình đi ra khỏi quán cà phê, nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ trên xe, ôm Kiều Minh Anh vào trong chiếc xe kia.
Lê Ngữ Vi vội vàng giẫm lên chiếc giày cao gót của mình chạy chậm đi qua, nhưng mà quán cà phê cách nơi đó vẫn còn một khoảng cách, cô ta còn chưa kịp chạy đến thì chiếc xe kia đã lái đi rồi.
“Ai cho phép anh đi hả?” Lê Ngữ Vi tức giận dậm chân, sau đó chạy chậm trở về lấy xe của mình chạy theo dấu tích của chiếc xe kia.
Ngay cả chính cô ta cũng không kịp phản ứng, nếu như Kiều Minh Anh xảy ra tai nạn xe cộ mà bị người ta mang đi, vậy thì cô ta hẳn nên thật sự vui mừng mới đúng, mà không phải là sốt ruột như vậy.
Kiều Minh Anh đang yên tĩnh ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe Lamborghini bị đụng cũng không phải là rất nghiêm trọng, nhưng mà trên người lại bị xướt vài chỗ, rách da, đau rát.
Gần đây cô không biết là như thế nào mà cứ làm cho vết thương của mình chất thành đống, chẳng lẽ đây chính là người kiêu căng thì sẽ không có kết cục tốt như trong truyền thuyết?
Lúc nãy cô vừa mới hống hách lẫm liệt nói ra lời giống như là tuyên chiến với Lê Ngữ Vi, quả báo này đến cũng khá nhanh rồi đó chứ!
Còn có thể xui xẻo thêm nữa không hả?
Thân thể của cô bị rung lắc dữ dội, khiến cho vết thương ở trên người của cô càng đau đớn hơn.
Quả nhiên là vẫn còn có thể xui xẻo thêm được nữa…
Ai đó có thể nói cho cô biết là rốt cuộc cô làm không tốt ở đâu không hả, lớn lên xinh đẹp, vóc người lại tốt, đầu óc linh hoạt, đó là lỗi của cô à, nhất định phải để lại sẹo trên người của cô sao?
Danh Sách Chương: