Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 267: MƯA DẦM THẤM ĐẤT

Thằng nhóc vẫn chỉ là thằng nhóc, người nhà anh nào có thù gì với anh chứ.

Biệt thự của nhà họ Cố rất lớn, tương đối nhiều cây cối khiến cho người ta có một loại cảm giác gần gũi với thiên nhiên.

Khó trách Cố Đồng lại ở một nơi như rừng rậm thế kia, xem ra là mưa dầm thấm đất từ nhỏ rồi.

Trong sần nhiều nhất chính là cây ngô đồng, cành lá um tùm, màu xanh biếc dạt dào nhìn rất có sức sống.

Cố Đồng nhìn một gốc cây ngô đồng trong đó con mắt phút chốc liền sáng lên lôi kéo Kiều Minh Anh đi vế phía gốc cây kia sau đó lấy ra một cái xẻng nhỏ từ phía sau cây lúi húi đào đất ở gốc cây.

“Cậu giấu cái gì ở chỗ này à?” Trong ánh mắt Kiều Minh Anh lướt qua một cảm giác quen thuộc, một màn này giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Gặp ở đâu nhỉ?

Nhớ lại là khi còn bé lúc còn đang học tiểu học thành tích môn toán của cô vô cùng không tốt, nếu như không có Lê Hiếu Nhật dạy thêm cho cô bù lại những chỗ trọng điểm thì có lẽ cô nhiều lần phải sẽ phải đội sổ rồi.

Có lần cô thi được hai điểm không dám đưa cho Lê Hiếu Nhật xem bởi vì mẹ cô không kiểm tra bài thi của cô, bà ấy cảm thấy rất yên tâm vì Lê Hiếu Nhật kèm Kiều Minh Anh rồi.

Cũng chính là lần đó Kiều Minh Anh không chờ Lê Hiếu Nhật mà một mình chạy về nhà trước muốn trước khi Lê Hiếu Nhật phát hiện ra thì sẽ đem bài thi hủy thi diệt tích.

Cô không dám giấu ở nhà họ Kiều vì sợ chẳng may bị mẹ hay người giúp việc nhìn thấy sẽ rất mất mặt.

Thế là cô liền đem giấu ở nhà họ Lê nhưng bất kể giấu ở chỗ nào cô cũng đều không yên lòng sau đó cô nghĩ ra một biện pháp liền lấy một cái xẻng đồ chơi nhỏ từ nhà họ Kiều mang tới sân nhà họ Lê đào một cái hố dưới gốc cây nào đó rồi đem bài thi kia chôn xuống.

Lúc chôn cô còn vô cùng cẩn thận thỉnh thoảng nhìn đằng sau một chút sợ Lê Hiếu Nhật đột nhiên sẽ xuất hiện ở đó, trong lòng không khỏi lẩm bẩm “Không được để phát hiện không được để phát hiện”, cô cho rằng làm như thế này là có thể giấu diếm được Lê Hiếu Nhật.

Nhưng lúc Kiều Minh Anh nhỏ ngu ngốc nhìn thấy Lê Hiếu Nhật mang bánh ngọt hạt dẻ về, đầu liền căng lên cho nên khi Lê Hiếu Nhật hỏi cô bài thi ở đâu thế mà cô lại nói cho Lê Hiếu Nhật biết: “Bị em chôn ở gốc cây kia rồi, chôn rất sâu, anh thấy em thông minh không?”

Nghĩ đến dáng vẻ ngu ngốc trước kia của mình lúc nói cho Lê Hiếu Nhật biết mình đã đem bài thi chôn xuống, Kiều Minh Anh liền không nhịn được muốn che mặt lại, quả nhiên trí thông minh là thứ có thể lớn lên theo con người.

Khi còn bé bị cái tên xấu bụng Lê Hiếu Nhật kia gài bẫy mà lớn, bây giờ bị anh hố cô còn tự động đào hố giúp anh sau đó tự mình nhảy vào luôn.

Sau đó cái mông nhỏ của Kiều Minh Anh không thể tránh được mà bị đánh, cô tội nghiệp vừa lau nước mắt vừa nhét bánh ngọt hạt dẻ vào miệng, thút tha thút thít làm xong bài thi Lê Hiếu Nhật cho cô mới được đi ngủ.

Bây giờ nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy hình ảnh kia rất có cảm giác vui mừng.

Quả nhiên là cô không có tiền đồ, chỉ có mấy cái bánh ngọt hạt dẻ mà đã có thể khiến cô hấp tấp chạy theo Lê Hiếu Nhật rồi.

“Bài thi.” Cố Đồng vừa đào đất lên vừa trả lời cô.

Hai mắt Kiều Minh Anh sáng lên, mẹ nó, vẫn còn có người thông minh giống như cô vậy sao, giấu bài thi dưới gốc cây!

“Anh cũng giấu bài thi ở chỗ này à?” Kiều Minh Anh hứng thú ngồi xổm xuống nhìn anh ta đào đất sau đó liền nhìn thấy trong đất xuất hiện một cái hộp sắt.

Cố Đồng bới đất ở xung quanh ra rồi lôi cái kia hộp sắt kia lên, bởi đi thời gian đã lâu cho nên hơi khó lấy ra, lúc anh ta lôi được cái hộp ra ngoài cũng thuận thế ngồi xuống mặt đất, mở hộp ra.

Bên trong có một đống bài thi nhưng trên bài thi đều là điềm không rất tròn trĩnh, còn vô cùng dễ thấy.

Mẹ kiếp!

Kiều Minh Anh nuốt nước miếng một cái, tốt xấu gì thì từ nhỏ đến lớn điểm thi của cô cũng có một hai cái bị điểm thấp nhưng ít nhất cho tới bây giờ còn chưa bị không điểm lần nào.

Cố Đồng này thật đúng là hiếm thấy, sao có thể môn nào cũng được không điểm như vậy, giữ được kỹ thuật này cũng quá khó rồi?

“Lúc còn bé cô cũng từng làm như vậy à?” Cố Đồng nhìn Kiều Minh Anh một chút.

“Từng làm một lần nhưng lại bị phát hiện.” Trong mắt Kiều Minh Anh nhiễm lên một vòng nhu tình, nhìn thấy những bài thi này thật sự giống như chuyện cũ đang được tái hiện vậy.

“Vậy cô thật quá xui xẻo rồi, tôi chưa bao giờ bị phát hiện luôn.” Cố Đồng dương dương đắc ý nói: “Bọn chúng đối với tôi mà nói là rất trân quý.”

Kiều Minh Anh nhìn sườn mặt của anh ta, cặp mắt đào hoa kia hơi nhướng lên, trên mặt thoáng ánh lên sự hoài niệm.

“Cậu vẫn rất yêu cha cậu đúng không.” Cô hỏi.

Cố Đồng trả lời cô: “Đúng vậy, mẹ tôi qua đời từ rất sớm cho nên tôi rất dính ông ta nhưng lão già chết tiệt kia thế mà từ nhiều năm trước đã phản bội mẹ tôi ở bên ngoài ngoại tình với người phụ nữ khác!”

Kiều Minh Anh lẳng lặng nghe anh ta nói, loại chuyện này cho dù rơi vào ai đều sẽ không chịu được.

“Cho dù bọn họ đã làm giám định cha con nhưng tôi vẫn không tin, chắc chắn anh ta không phải là anh em của tôi!” Cố Đồng có chút tức giận nói: “Hơn nữa chỉ cần tôi còn ở đây một ngày thì anh ta cũng đừng hòng được bước vào cửa nhà họ Cố!”

Kiều Minh Anh hơi nhíu mày lại: “Làm sao cậu biết anh ta không phải huyết mạch của nhà họ Cố?”

Đã giám định cha con thì không thể giả được, có lẽ là Cố Đồng không tiếp nhận được sự thật này.

Nhưng chuyện Thần Ngôn là con riêng của nhà họ Cố thật sự khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Chuyện này khiến cho Kiều Minh Anh có một loại dự cảm không tốt, chuyện này cũng không hề đơn giản như vậy.

Cố Đồng hừ nhẹ một tiếng: “Bây giờ có cái gì mà không thể làm giả được chứ?”

“Vì sao anh ta phải làm như thế?” Kiều Minh Anh chớp chớp đôi mi thanh tú nhìn anh ta, dáng vẻ chắc chắn này của anh ta khiến cho Kiều Minh Anh không hiểu.

“Cái tên Thần Ngôn kia không hề có điểm gì giống với cha tôi cả hơn nữa lòng dạ còn đen tối nếu không thì sao anh ta lại bắt cóc cô?” Cố Đồng đem vấn đề ném qua cho Kiều Minh Anh, anh ta không thích Thần Ngôn không chỉ bởi vì anh ta là con riêng mà càng bởi vì lòng dạ của Thần Ngôn quá sâu.

Đối với vấn đề Cố Đồng vừa đưa ra, Kiều Minh Anh không hề phủ nhận.

“Anh ta rất nguy hiểm, có phải là vì quyền thừa kế hòn đảo hay không.” Cố Đồng nhíu mày trầm tư.

Kiều Minh Anh hơi kinh ngạc: “Vậy cậu định làm như thế nào?” Kiều Minh Anh hỏi anh ta thuận tiện đem hộp sắt chôn xuống sau đó phủi bùn đất trên tay đi.

“Nói cho cô biết thì cô có thể giúp tôi không?” Cố Đồng hững hờ nói: “Cố giúp tôi né qua đêm nay là được còn những chuyện khác thì cô cũng đừng quan tâm tới nữa.”

Kiều Minh Anh nhếch miệng lên nở nụ cười tự tin: “Xem thường phụ nữ à, có rất nhiều chuyện phụ nữ giải quyết dễ dàng hơn đấy.”

Cố Đồng đang định cãi lại lại nhìn thấy quản gia đi tới nên vội vàng ngậm miệng lại.

“Cậu chủ, cô Kiều, ông chủ cho mời hai người.” Quản gia có chút thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Minh Anh lườm Cố Đồng một cái, quả nhiên đứa bé này là khẩu thị tâm phi, sự vui sướng trên mặt cũng quá rõ ràng rồi.

Lúc trở lại đại sảnh bánh gatô cũng đã cắt xong rồi, Cố Ngô nhìn thấy hai người Kiều Minh Anh liền nói xin lỗi với mấy người xung quanh sau đó đi tới.

Cố Đồng lập tức dừng bước chân, khó chịu nhìn qua chỗ khác.

“Tiểu tử thối, ba không gọi là con cũng không trở về à?” Cố Ngô nói xong đập một bàn tay lên trên đầu Cố Đồng.

Kiều Minh Anh trợn tròn mắt, quả nhiên là hai cha con, ngay cả tính cách cũng giống nhau như vậy!

Cố Đồng che đầu của mình lại, trợn mắt nhìn Cố Ngô: “Lão già chết tiệt! Ông dám đánh tôi!”

“Ba là ba của con, đánh con thì sao chứ?” Nói xong Cố Ngô lại đập thêm mấy cái: “Ông đây thích đánh như thế thì sao nào.”

“Ông mà còn đánh nữa là tôi sẽ đi đấy!” Cố Đồng uy hiếp nói.

Ai ngờ anh ta vừa thốt ra lời này, Cố Ngô lại càng thêm dùng sức đập thêm hai cái nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK