Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 68: IM, MAU ĂN ĐI

“Im, mau ăn đi.” Lê Hiếu Nhật liếc xéo cô rồi tiếp tục đọc báo.

Kiều Tiểu Bảo thật sự nhịn không được, cậu bé chùi miệng đang nhai của mình và cười nói: “Chị Minh Anh, quan hệ của hai người tốt thật đấy.”

“Quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi.” Kiều Minh Anh liền nói tiếp, cô không muốn Tiểu Bảo phát hiện ra được điều gì.

Nhưng câu nói này khi lọt vào tai của Lê Hiếu Nhật lại trở thành ý khác.

“Vậy thì sao chú này lại ngồi trông chị cả đêm vậy, còn lo lắng cho chị như thế nữa.” Kiều Tiểu Bảo làm bộ như không hiểu, nhưng thực ra trong lòng cậu đang rất hớn hở.

Cậu bé quyết định sẽ tìm cách tác hợp lại cho mẹ và ba, lúc đó, cậu sẽ có thể quang minh chính đại ngồi tè trên cổ ba mà không sợ gì nữa rồi.

Thật ra, sở dĩ Kiều Tiểu Bảo có suy nghĩ như vậy là vì khi còn ở nước Anh, lúc đang đi trên đường, cậu và Kiều Minh Anh gặp một gia đình ba người, bé trai ngồi trên cổ của ba nó, nghịch nghịch tai ba mình mà ông ấy không tức giận mắng mỏ câu nào, còn đùa lại vẻ cưng chiều nữa.

Kiều Tiểu Bảo vẫn luôn rất ngưỡng mộ bé trai đó, cậu cũng muốn được ngồi trên cổ ba mình mà làm nũng như vậy, cũng muốn cùng ba đi thật nhiều nơi.

Nhưng những lời này, Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể giấu ở đáy lòng mà không dám nói với bất kỳ ai.

Kiều Minh Anh lập tức đỏ mặt, khuôn mặt xinh xắn đỏ như vườn hồng nở rộ, cô nghiến răng trừng mắt nhìn Kiều Tiểu Bảo, nhưng nhìn lại có vẻ tinh nghịch, đáng yêu.

“Đó chỉ là sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới thôi!”

Kiều Tiểu Bảo tỏ vẻ tội nghiệp trề môi: “Có thật vậy không? Mẹ em nói, chỉ có bạn trai mới đối xử với bạn gái tốt như vậy, chú này là bạn trai của chị hả?”

Kiều Minh Anh ngây người, cô không biết mình đã nói như thế với nó từ lúc nào?

Lê Hiếu Nhật cong môi, anh nhìn Kiều Minh Anh với vẻ mặt dễ thương, anh gật đầu tán đồng câu nói của Kiều Tiểu Bảo.

“Chị xem, chú cũng gật đầu đồng ý kìa!” Kiều Tiểu Bảo đột nhiên chỉ về phía Lê Hiếu Nhật, hành động này nhanh đến nỗi Lê Hiếu Nhật chưa kịp thu lại phản ứng của mình, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào mắt Kiều Minh Anh.

“Em nó còn nhỏ, anh đừng để bụng những gì nó nói.” Kiều Minh Anh cười gượng, cô đưa tay nhéo má Kiều Tiểu Bảo, cô nhéo mạnh đến mức Kiều Tiểu Bảo đau suýt thì lộ tẩy.

Cảm giác đau đau ấy quả thực không thể nhịn được.

Kiều Tiểu Bảo vội vàng giữ chặt lấy tay Kiều Minh Anh, trề môi tỏ vẻ đáng thương.

“Ừ, tôi không để bụng.” Lê Hiếu Nhật thản nhiên nói, anh ngồi với tư thế thoải mái, khẽ mím môi, trông đẹp như một bức tranh không tì vết.

Sức hút toát ra từ người đàn ông đối diện giống như muốn phá vỡ vẻ bình tĩnh trên gương mặt của Kiều Minh Anh.

Chẳng lẽ… là cô tự mình đa tình?

Bỗng có người gõ cửa, Kiều Tiểu Bảo đi ra, kiễng chân lên mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là một phụ nữ ăn mặc sành điệu, gương mặt trang điểm tinh tế, tóc dài ngang vai gợn sóng, đeo kính râm, đi đôi cao gót màu đen, dáng vẻ quyến rũ, nhìn không khác gì người mẫu.

Lập tức Kiều Tiểu Bảo xịu mặt xuống, đây chẳng phải là cô người mẫu mấy hôm trước bị phóng viên bắt gặp đi với ba cậu sao? Cô ta đến đây làm gì?

Hạ Huân Nhi tò mò nhìn Kiều Tiểu Bảo, sau đó đi ngang qua cậu bé bước vào phòng, vừa nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đang ngồi trên sô pha, cô ta đã không còn để ý đến bệnh nhân là Kiều Minh Anh đang ngồi trên ăn bánh bao nhỏ trên giường nữa.

Đúng thật không hổ danh là mẹ con, Kiều Minh Anh vừa nhìn thấy Hạ Huân Nhi, sắc mặt liền chùng xuống, cô gái này đến đây làm gì? Muốn thể hiện tình cảm trước mặt cô sao?

Kiều Minh Anh vẫn chưa quên chuyện ở nhà hàng hôm đó, tình huống ngại ngùng như thể cô giành giật đồ của người khác vậy, thật đáng ghét.

Nghĩ đến đây, Kiều Minh Anh liền đặt đũa xuống, không còn tâm trạng ăn uống nữa.

“Honey~ em nghe nói chuyện tối hôm qua rồi, thật nguy hiểm quá, anh không bị sao chứ?” Tối hôm qua Hạ Huân Nhi đang quay hình ở bên ngoài, cho nên không đi buổi triển lãm, sau khi biết tin qua ti vi, cô ta liền đi ngay trong đêm để về.

Giả tạo!

Kiều Minh Anh bực mình bĩu môi, người thật sự bị thương và đang ngồi trên giường bệnh là cô mà cô ta không thấy quan tâm, lại đi quan tâm Lê Hiếu Nhật không hề bị tróc vảy gì, rõ ràng là mượn cớ thăm bệnh để gợi tình!

“Ừ.” Lê Hiếu Nhật bình thản trả lời, anh xoay qua nhìn Kiều Minh Anh thấy cô không ăn tiếp, đồ ăn trong hộp còn hơn nửa, thấy vậy anh bèn đặt báo xuống, đứng dậy đi đến chỗ cô.

“Sao vậy? Không ngon sao?” Khi nghe thấy giọng anh, Kiều Minh Anh khẽ giật mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Lê Hiếu Nhật.

Anh… đang lo lắng cho cô sao?

“Chẳng phải đây là cô Kiều Minh Anh sao, thì ra cô cũng ở đây à~ Chào cô, tôi là Hạ Huân Nhi.” Hạ Huân Nhi không muốn bị ngó lơ, cô ta cũng bước đến theo, làm ra vẻ như vừa mới phát hiện ra sự có mặt của Kiều Minh Anh, tươi cười chào hỏi.

“Chào cô.” Kiều Minh Anh ủ rũ đáp lại, rồi cô kéo chăn lên: “Tôi muốn nghỉ ngơi, hai người muốn nói chuyện thì ra ngoài nói.”

Ánh mắt Lê Hiếu Nhật sáng lên: cô nhóc này đang ghen sao?

“Honey, vậy chúng ta ra ngoài đi.” Hạ Huân Nhi tươi cười khoác cánh tay Lê Hiếu Nhật.

“Không nghe thấy sao, cô ấy muốn nghỉ ngơi, cô ra ngoài đi.” Lê Hiếu Nhật rút tay mình ra, rồi lạnh lùng nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của cô ta, giọng nói chứa khí thế bá đạo không cho phép từ chối.

Kiều Tiểu Bảo đứng bên cạnh suýt thì không nhịn được mà vỗ tay hoan hô cho Lê Hiếu Nhật, ba thật quá ngầu!

Cái gì?

Nụ cười trên mặt Hạ Huân Nhi liền cứng đơ, ánh mắt nhìn anh buồn buồn nhưng không dám cãi lời, cô ta cũng không dám tỏ vẻ gì mà nhìn thoáng qua Kiều Minh Anh rồi rời khỏi phòng bệnh.

Kiều Minh Anh kéo chăn che qua đầu, nhưng mắt lại mở to, cô vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lê Hiếu Nhật kéo chăn xuống, buồn cười nhìn dáng vẻ Kiều Minh Anh đang mở trừng mắt: “Cô ta đi rồi, ngồi dậy ăn cho xong đi.”

Kiều Minh Anh ngại ngùng, cô ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của anh, có thể là do bắp đùi của cô bị tê, nên cô không hề có cảm giác đau, nhưng cái cảm giác tê đó cũng không dễ chịu gì.

“Chị Minh Anh, anh trai em gọi em về nhà ăn cơm rồi, em về trước đây.” Kiều Tiểu Bảo tìm bừa một lý do nói với Kiều Minh Anh rồi ngoan ngoãn ngước mặt lên.

Kiều Minh Anh khóe môi giật giật: Anh trai? Anh trai ở đâu ra vậy?

“Đợi lát nữa chị xuất viện rồi cùng đi với em, em con nít đi một mình không an toàn.” Kiều Minh Anh lo lắng cho Tiểu Bảo, nhíu mày nói.

Tiểu Bảo nhà cô dễ thương như vậy, lỡ như bị người nào có ý đồ không tốt để ý thì sao.

“Xuất viện? Ai nói em có thể xuất viện?” Lê Hiếu Nhật mở hộp đồ ăn ra lại, rồi liếc nhìn cô, anh đẩy hộp cháo thịt đến trước mặt cô.

“Hôm nay không thể xuất viện sao? Cũng đâu có vấn đề gì lớn đâu.” Kiều Minh Anh bưng hộp cháo thịt lên, rất nhanh đã ăn hết phần cháo còn lại, sau đó sẵn tiện gặm mấy cái bánh bao rồi lại nhét thêm một cái vào miệng Kiều Tiểu Bảo.

“Nếu như em cảm thấy em có thể đi lại được, thì bây giờ tôi có thể làm thủ tục xuất viện cho em ngay.” Nói xong, Lê Hiếu Nhật cầm điện thoại ra nghịch, vẻ như chắc chắn rằng cô tuyệt đối không thể tự xuống giường đi lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK