Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 216: NGOẠI LỆ

Chỉ có trước cửa bệnh viện cũng cũng người của Lê Hiếu Nhật đứng canh ở đó, người đi vào đều được kiểm tra, mấy phóng viên này cũng chỉ có thể sốt ruột, lại không có thể cách nào đi vào.

Nếu như có thể tiên đoán tương lai sẽ xảy ra chuyện này Dương Ly nhất định sẽ không chạy đến bệnh viện vào lúc này.

Bởi vì cô ở đây, gặp được Tô Thành Nghiêm cùng bạn gái đến khám bệnh.

Bạn gái của anh, không có ai quen thuộc hơn cô.

Bởi vì thời gian cô và bạn gái của anh quen biết, so với thời gian quen biết Kiều Minh Anh còn dài hơn.

Cô ta tên Lâm Hạnh Nhi, lớn lên ngọt ngào lại xinh đẹp, là cô gái có dáng vẻ rất ngoan ngoãn, tính cách như các thiên kim tiểu thư khác, kiêu ngạo tùy hứng, bọn họ biết nhau là vì nhà họ Lâm và nhà họ Dương có hợp tác với nhau, sau đó trở thành bạn.

Bọn cô là bạn cấp 2, cấp 3 cũng học cùng trường, chỉ có điều sau này quan hệ dần dần nhạt đi.

Nghe Đặng Chiến nói, Tô Thành Nghiêm hồi cấp 3 đã thích Lâm Hạnh Nhi, chỉ là Lâm Hạnh Nhi luôn không đồng ý sự theo đuổi của Tô Thành Nghiêm.

Con người Tô Thành Nghiêm này tính tình lạnh nhạt, đối với bất cứ chuyện gì cũng không có quá nhiều hứng thú, duy nhất Lâm Hạnh Nhi là ngoại lệ.

Thích của anh, cũng giống như con người của anh, thâm trầm hơn nữa không để lại dấu vết, Đặng Chiến nói, nếu như không phải có lần gặp phải anh và Lâm Hạnh Nhi ở bữa tiệc, anh ta cũng không biết bọn họ đang yêu nhau.

Đặng Chiến còn nói, có thể giấu lâu như vậy, anh thật sự nhịn nổi.

Nói cũng phải, Tô Thành Nghiêm bản thân không nói, ai mà biết anh thật sự qua lại với Lâm Hạnh Nhi chứ.

Nếu như không phải tối hôm đó Lâm Hạnh Nhi vừa may ở bên đường đợi người, Dương Ly cũng không biết chuyện này.

Nghe nói Lâm Hạnh Nhi sau đại học thì sang Mỹ du học, vì thế Tô Thành Nghiêm đã đợi cô ta mấy năm, mãi đến gần đây, Lâm Hạnh Nhi mới về nước.

Tay xách túi nilon đã khiến ngón tay của Dương Ly có hơi đỏ, rõ ràng rất đau, cô lại giống như không có cảm giác gì, không nhúc nhích nhìn hai người cách cô không xa.

Cô chưa từng thấy vẻ mặt dịu dàng như vậy của Tô Thành Nghiêm, giống như có thể khiến người ta tản chảy, sự lạnh lùng và xa cách đã biến mất, chỉ còn lại dự sự dịu dàng và cưng chiều.

Anh để tay ở eo của Lâm Hạnh Nhi, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô ta, thỉnh thoảng ngẩng đầu nói với cô ta mấy câu, chọc Lâm Hạnh Nhi cười không ngừng, một cảnh tượng thật ấm áp.

Sức lực toàn thân giống như bị người khác rút hết, chỉ còn lại sự bất lực và lạc lõng.

Dương Ly nhớ, quan hệ giữa cô và Tô Thành Nghiêm trở thành như thế này, dường như là bởi vì Lâm Hạnh Nhi.

Cô thích Tô Thành Nghiêm cái bí mật này, Kiều Minh Anh biết, mà Lâm Hạnh Nhi, là xem trộm nhật ký của cô mới biết được.

Chỉ là Dương Ly chưa từng dám nghĩ, người bạn tốt ngày xưa của cô vậy mà sẽ trở thành bạn gái của người cô thích.

Rất nực cười, cũng rất tàn nhẫn.

Nếu như không phải vì chuyện đó, cô có lẽ sẽ vĩnh viễn bị vẻ ngoài ngọt ngào của Lâm Hạnh Nhi lừa, cũng vì thế, mà cãi nhau với Tô Thành Nghiêm.

Buồn cười là cô lúc ban đầu còn không hiểu tại sao Tô Thành Nghiêm lại tức giận như thế, bây giờ nghĩ lại, thì ra là vì Lâm Hạnh Nhi.

Anh, yêu Lâm Hạnh Nhi.

Trái tim giống như bị người ta dùng dao hung hăng đâm vào rồi lại dùng sức rút ra, máu chảy đầm đìa, Dương Ly chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, khó lòng hô hấp.

“Ly Ly, cậu sao cũng ở bệnh viện?” Đang lúc Dương Ly thất thần, Lâm Hạnh Nhi và Tô Thành Nghiêm đã đi đến trước mặt của cô.

Trên mặt của Lâm Hạnh Nhi treo nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc, khoác cánh tay của Tô Thành Nghiêm, ánh mắt mang theo sự khoe khoang.

“Ừm, đến thăm bạn. Hai người sao cũng ở đây?” Dương Ly và Kiều Minh Anh ở cùng nhau lâu như vậy, không học được cái khác, ngược lại học được dáng vẻ bình tỉnh giả ngốc của Kiều Minh Anh học được 8 phần, thần sắc của cô bình thường, dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ ở đây.

Tô Thành Nghiêm liếc nhìn Dương Ly, khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt lại dừng trên người của Lâm Hạnh Nhi.

Dương Ly phát hiện động tác này của anh thì trái tim lại đau, nụ cười trên mặt không có giảm đi, ánh mắt lại ẩn chứa sự bi thương.

“Thành Nghiêm dẫn tớ đến khám, cậu biết mà, dạ dày của tớ không tốt.” Lâm Hạnh Nhi mỉm cười ngọt ngào, thân mật xoa cánh tay của Tô Thành Nghiêm.

Tô Thành Nghiêm bất lực mỉm cười, giơ tay vuốt mái tóc của cô ta, cử chỉ cưng chiều dịu dàng và tự nhiên, dường như đã luyện tập vô số lần rồi.

“Là như vậy sao.” Sắc mặt của Dương Ly có hơi tái nhợt, cánh môi hơi run.

Lâm Hạnh Nhi nhìn thấy biểu cảm của cô, hạnh phúc như người khác gặp họa mà nhìn cô.

Cô ta hôm nay có được Tô Thành Nghiêm, vậy cũng phải nhờ Dương Ly, ha ha.

“Nếu cậu phải đi thăm bạn bè, vậy chúng tớ không làm phiền cậu nữa, có thời gian thì tụ tập.” Nói xong, Lâm Hạnh Nhi bèn để tay của mình vào trong túi áo của Tô Thành Nghiêm, cười ngọt ngào cùng anh rời khỏi.

Từ đầu đến cuối, Tô Thành Nghiêm chỉ nhìn cô có một lần.

Dương Ly ở đằng sau nhìn theo bóng lưng rời khỏi của bọn họ, sự thê lương trong lòng lại tăng lên.

Có lẽ vẫn may mắn, Tô Thành Nghiêm chỉ chơi đùa mà thôi.

Nhưng bây giờ, mọi sự may mắn đều trở thành một cái tát mạnh vào thẳng mặt cô.

Dương Ly lớn như vậy rồi, từng thích một người đàn ông như thế, từ cấp 3 đến bây giờ, trong thanh xuân tuyệt đẹp của cuộc đời đều dành trọn cho nam sinh tên Tô Thành Nghiêm.

Nhưng thích của cô còn chưa có bắt đầu, thậm chí Tô Thành Nghiêm căn bản không biết cô thích anh thì đã vội vàng kết thúc, trực tiếp đá cô ra.

Cô đột nhiên rất muốn khóc, rất muốn ở đây không kiêng kỵ gì mà khóc, đem toàn bộ bí mật và tình cảm chôn giấu trong lòng hóa thành nước mà ra, nhưng cô chỉ chớp đôi mắt khô, như tượng gỗ quay người rời đi.

Cô thật ra rất nói toạc ra, tính cách mãnh liệt như lửa, cũng rất kiêu ngạo, có sự kiêu ngạo của người nhà họ Dương, nhưng ở trước mặt Tô Thành Nghiêm, cái gì cũng không còn.

Lục Cung Nghị vẫn chưa có tỉnh lại, Lê Hiếu Nhật cũng không có đến bệnh viện nữa, Kiều Minh Anh từ chỗ thư ký Trương nghe ngóng được, Lê Hiếu Nhật tối nay sẽ bay đi Mỹ công tác, hai ngày một đêm, ngày kia mới trở về.

Nhưng khiến Kiều Minh Anh để ý là, anh ngay cả một câu cũng không có nói thì đã chạy đi công tác rồi, có phải cô lại làm sai chỗ nào rồi không?

Quy định về thời gian của phòng chăm sóc đặc biệt rất nghiêm ngặt, phần lớn thời gian Kiều Minh Anh đều không được đi vào, Lục Cung Nghị mặc dù không có tỉnh, cô cũng không nản lòng, kiên trì muốn ở bệnh viện chờ anh tỉnh lại.

Khi sắp đến 12 giờ, Kiều Minh Anh mới rời khỏi cửa phòng bệnh, chuẩn bị đến nhà ăn dưới lầu của bệnh viện ăn cơm.

Vừa rẽ ở khúc cua thì gặp được Dương Ly với vẻ mặt vô hồn.

“Dương Ly, cậu sao thế? Bị cướp à?” Kiều Minh Anh thấy Dương Ly có chút không ổn, vì thế hỏi.

Lúc bình thường, cô ta sẽ nhào vào ôm cô hỏi cô sao lại vào viện mới đúng, chứ yên lặng như thế này, quá ít thấy.

“Không, tớ mang đồ đến cho cậu.” Dương Ly lắc lắc đầu, không muốn để tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến Kiều Minh Anh, dù sao cô vừa mới thoải khỏi sự cố nguy hiểm, còn phải vì chuyện của cô ta mà lo lắng thì không hay lắm.

Kiều Minh Anh nghi ngờ liếc nhìn cô, dẩu môi: “Đồ gì?”

“Ở đây.” Dương Ly nhấc tay phải đến trước mặt Kiều Minh Anh, vô thức siết chặt ngón tay, lại phát hiện, trong tay căn bản không có đồ gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK