Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 59: KIỀU MINH ANH, CÔ NÓI AI CÓ BỆNH?

“Lê Hiếu Nhật, anh sẽ không phải tự mình làm cơm chứ?” Kiều Minh Anh đi cùng anh vào biệt thư, đến nhà bếp, trên đường ngay cả một người giúp việc cũng không nhìn thấy, ngay cả chị Lâm cũng không, hơn nữa, nhìn bộ dạng của Lê Hiếu Nhật, có cảm giác tự mình cầm đao ra trận.

Nói vậy, Kiều Minh Anh từ trước tới nay chưa từng thấy Lê Hiếu Nhật làm cơm, cũng chưa từng ăn món ăn anh làm, dựa vào trình độ thông minh của anh, Kiều Minh Anh cảm thấy sâu sắc rằng rất có khả năng cô ăn sẽ bị đau bụng…

Lê Hiếu Nhật nhìn biểu cảm hoài nghi không tin tưởng của Kiều Minh Anh, câu nói vừa định tuôn ra miệng đã bị mắc trong họng, bị anh nuốt xuống: “Ừ, giúp tôi một tay.”

Câu này thật đáng sợ!!!

“Giám đốc Lê, chẳng lẽ CR sắp phá sản, cho nên anh đuổi hết người làm rồi?” Kiều Minh Anh cẩn thận hỏi, trừ điều này cô thật sự nghĩ không ra lý do nào khác.

Lê Hiếu Nhật đang cần cọng hành quan sát xem đây là gì, thì nghe thấy câu này của Kiều Minh Anh, dùng cọng hành đánh lên đầu cô: “Cô không thể mong muốn tôi sống tốt? Đi ra, cơm xong sẽ gọi cô.”

Kiều Minh Anh che đầu kêu đau một tiếng, bịch bịch cách anh xa một chút: “Vậy tôi cuối cùng hỏi một chút, anh chuẩn bị làm gì?”

“Cơm chiên trứng!”

Kiều Minh Anh cuối cùng yên tâm rời khỏi nhà bếp, có thể thấy Lê Hiếu Nhật cũng chỉ biết làm món đó, nhưng cơm chiên trứng đơn giản như vậy cô cũng biết, chắc là cô ăn không chết đâu.

Tạm thời đẩy việc Lê Hiếu Nhật tại sao lại đột nhiên muốn làm cơm sang một bên, Kiều Minh Anh đi tới phòng khách chôn mình trên sofa mềm mại, dùng remote chuyển kênh, là tiết mục tống nghệ, gần đây rất hot, lúc Kiều Minh Anh đi làm rảnh rỗi sẽ lấy điện thoại ra xem một chút.

Choang!

Kiều Minh Anh bị dọa đến bật dậy, sững sờ nhìn phía phòng bếp.

Đây là nổ hay là người ngoài hành tinh xâm nhập?

Leng keng!!

Lại một tiếng, lần này cuối cùng làm Kiều Minh Anh tỉnh táo, đặt remote xuống đi tới phòng bếp, vừa tới nhà bếp đã nhìn thấy một bãi lộn xộn, trên mặt đất toàn là lòng đỏ và lòng trắng trứng, trên tường còn dính chút cơm, càng đáng sợ hơn nữa đó là cái chảo đó, bên trong là gì? Vỏ trứng?!

Trong lòng Kiều Minh Anh sụp đổ, làm sao sẽ có người ngốc đến mức lấy vỏ trứng làm cơm chiên đây? Ngay cả cô lần đầu tiên làm cũng chỉ xào cơm cùng nguyên trái trứng thôi.

Hơn nữa lúc đó vì cho cơm quá nhiều, cô và Tiểu Bảo mấy này cũng ăn không hết, cuối cùng phải đổ đi.

“Anh muốn cho nổ banh nhà bếp sao?” Kiều Minh Anh có chút vô lực nhìn Lê Hiếu Nhật, bản thu nhỏ và bản phóng to thật khác nhau, tay nghề nấu ăn của bảo bối nhà cô rất tuyệt, ăn xong sẽ không muốn ăn của người khác làm nữa, cùng với cái bánh bao lớn này, hoàn toàn là hai thái cực.

“Không phải là cho trứng vào sao? Ai biết tôi cho vào thì nó nổ.” Lê Hiếu Nhật chớp chớp mắt, là biểu cảm khi làm việc gì xấu mà Kiều Minh Anh rất quen thuộc.

“Cho cả trái trứng vao?” Kiều Minh Anh nghẹn lời, thật sự là kỳ ba giống cô ban đầu.

Lê Hiếu Nhật còn chưa kịp gật đầu thì bị Kiều Minh Anh đẩy ra ngoài.

Lúc anh tắm rửa thay đồ xuống thì Kiều Minh Anh đã làm xong cơm đi ra, nhìn thấy bóng dáng bưng đồ ăn qua lại giữa phòng bếp và nhà ăn, trong lòng Lê Hiếu Nhật giống như bị xé ra một lỗ, sau đó nhét vào những thứ khác.

Kiều Minh Anh chỉ làm ba món ăn và một món canh, cà tím xào, đậu phụ đầu cá và sườn kho, còn có canh bí đỏ, mặc dù thấy thì đơn giản, nhưng cả phòng đều là mùi thơm thì biết nhất định rất ngon.

Xem ra, cuộc sống ở Anh của Kiều Minh Anh không hẳn quá tốt.

Kiều Minh Anh bày tô, nhìn màu sắc món ăn trên bàn, trên khuôn mặt cũng không hiện lên cảm xúc quá thỏa mãn, đối với cô mà nói, những chuyện này đã trở thành thói quen, khi vừa tới Anh, Kiều Minh Anh cũng chỉ biết làm mì gói đơn giản nhất mà thôi, nhưng vì để Tiểu Bảo trong bụng có dinh dưỡng, Kiều Minh Anh mới học nấu cơm, đã từng xém chút sảy thai, nếu không phải gặp được Đỗ Lưu Xuyên, e rằng hiện tại Kiều Minh Anh đã không thể đứng đây rồi.

Nhưng những chuyện này, Kiều Minh Anh trước nay chưa từng nói với người khác, nhưng lại nói với Tiểu Bảo.

Tại sao?

Bệnh ung thư lười phát tác không muốn làm cơm, tài nghệ nấu nướng của Tiểu Bảo cũng do Kiều Minh Anh lười mà có, đến sau này, Tiểu Bảo tự động có một thói quen, hễ tới giờ cơm sẽ chủ động đi làm cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ khiếu nại Kiều Minh Anh một chút, nhưng sẽ không thật sự bắt cô động tay.

Bên trong tất cả sự tươi đẹp đều nhất định che giấu khổ sở.

“Có thể ăn cơm rồi.” Kiều Minh Anh thấy Lê Hiếu Nhật xuống lầu, nở nụ cười, mắt cong cong, ánh mắt như nước tinh khiết, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy tâm trạng rất tốt.

“Ừ.” Lê Hiếu Nhật đáp một tiếng, vừa cài nút áo sơ mi, vừa đi vừa cầu thang xoáy.

Kiều Minh Anh chà sát hai tay, vui vẻ nhìn món ăn trên bàn, đối với ăn uống thì lúc hưởng thụ nhất là khi ăn, nhìn thôi cũng làm người ta chảy nước miếng.

“Giám đốc Lê, anh thật sự không biết nấu cơm đi, không cần miễn cưỡng, cũng không phải ai cũng thông minh như tôi…à không, không phải ai cũng có thiên phú đầu bếp.” Kiều Minh Anh ăn trong bát, ánh mắt lướt qua những món khác trên bàn, bất giác nói một câu như vậy, sau đó thấy biểu cảm âm trầm như muốn ăn cô của Lê Hiếu Thần thì lập tức đổi giọng.

Năm này, nói lời thật lòng cũng không được phép.

“Học được lúc nào?” Lê Hiếu Thần nhàn nhạt hỏi, món ăn mặc dù đơn giản, nhưng khẩu vị rất tốt, không kém chút nào so với đầu bếp trong trang viên, nhưng giống như có chút gì đó nhiều hơn so với những đầu bếp đó.

Sự ấm áp sao?

“Vừa tới Anh không bao lâu thì đã học được rồi.” Kiều Minh Anh vui vẻ cắn sườn, không nhịn được cảm thán một câu, thiên hạ vạn vật, chỉ thị là không thể thiếu.

“À.” Sắc mặt Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ, ngay cả anh có thích ăn những món này không cũng không nhìn ra.

Kiều Minh Anh chớp chớp mắt, nhìn Lê Hiếu Nhật: “Chẳng lẽ không ngon sao?”

Lê Hiếu Nhật vừa muốn trả lời thì nghe thấy Kiều Minh Anh nói: “Không thể nào, những người ăn xong đều nói rất ngon, chẳng lẽ vị giác của anh có vấn đề?”

Sắc mặt Lê Hiếu Nhật ngay lập tức trầm xuống, trừng mắt Kiều Minh Anh nói: “Kiều Minh Anh, cô nói ai có vấn đề?”

“Tôi nói mình…” Kiều Minh Anh rụt rụt cổ, cầu xin Lê Hiếu Nhật tha thứ, tay lại nhanh chóng sượt qua những món trên bàn, nhét thức ăn đầy mồm với thái độ anh không cho tôi ăn đàng hoàng thì anh cũng đừng mong ăn no.

“Đợi chút! Bổn thiếu gia cho cô động sao?” Lê Hiếu Nhật đắc ý nhìn cô, đặt đũa xuống sau đó kéo đĩa đến trước mặt mình, dáng vẻ bảo vệ đồ ăn.

“Tôi làm mắc gì không cho tôi ăn?”

“Món này là của nhà cô?” Lê Hiếu Nhật gắp một miếng cà tím lắc lắc trước mặt Kiều Minh Anh, sau đó đặt vào trong bát mình nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK