Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 177: KHÔNG PHẢI LÚC

Dù sao anh trai cô cũng vì con trai cô ta mới trở nên như vậy? Không ở đây chăm sóc anh cô mà lại bỏ đi đâu, đúng là không có lương tâm.

Trong lòng Lê Ngữ Vi đã gán cho Kiều Minh Anh cái mác không có lương tâm, cô để giỏ trái cây lên mặt bàn bên cạnh.

“Phải rồi.” Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì, dù không có Kiều Minh Anh thì cô cũng có thể tìm Diệp Tử tới chăm sóc anh trai của cô mà, vừa tiện thể bồi đắp tình cảm.

Nghĩ vậy, cô bèn lấy điện thoại ra gọi điện cho Diệp Tử.

Kiều Minh Anh dẫn Kiều Tiểu Bảo xuống nhà ăn dưới lầu, lúc này họ đã sắp ăn trưa, cho nên Kiều Minh Anh quyết định bỏ qua bữa sáng, gọi thẳng cơm trưa luôn, sau đó cô chọn một phần tương tự cho Kiều Tiểu Bảo.

Hai mẹ con giải quyết vấn đề no ấm ở nhà ăn xong xuôi thì mới rời khỏi đó.

Kiều Tiểu Bảo sờ sờ cái bụng tròn lẳn, chép miệng mấy lần, trong tay cầm theo một cái túi là cơm trưa mua cho Lê Hiếu Nhật, lỡ như lúc này anh tỉnh lại rồi thì vừa lúc có thể ăn cơm luôn.

“Đi nào, mình về thôi.” Kiều Minh Anh híp mắt, ngẩng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện, vừa mới ra ngoài được một lúc mà đã bất giác thấy hơi lo.

Chậc, dạo này cô bị sao vậy nhỉ?

Kiều Minh Anh dắt Kiều Tiểu Bảo đi vào tòa nhà bệnh viện, sau khi ra khỏi thang máy, họ đi tới căn phòng VIP của Lê Hiếu Nhật.

“Ơ, Minh Anh, Tiểu Bảo cũng ở đây à?” Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm vừa ra khỏi phòng bệnh thì thấy hai người họ đi tới nên chào hỏi.

Tối hôm qua lúc Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh phát hiện không thấy Kiều Tiểu Bảo đâu, họ cũng không thông báo cho hai người, cho nên sáng nay khi nghe Lê Tiến Dũng kể lại, họ mới vội vàng chạy tới bệnh viện ngay.

“Sao mọi người lại ở đây?” Kiều Minh Anh chớp đôi mắt thanh tú, trong lòng thầm nghĩ, mấy người này tin tức nhanh thật đấy, chưa gì đã có mặt cả rồi.

“Anh tôi bị thương mà, sao bọn tôi có thể không tới được.” Đặng Chiến quay đầu nhìn qua cửa phòng bệnh, ánh mắt không được tự nhiên thoáng đảo quanh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Kiều Minh Anh.

Vốn anh ta là người không kín miệng, chỉ lo bất cẩn nói sai điều gì đó, đến lúc ấy không ai cứu được anh ta cả.

“Bây giờ cô khoan vào đó đã, Hiếu Nhật còn chưa tỉnh lại, cô có vào cũng không được gì.” Tô Thành Nghiêm lạnh nhạt nói, tỏ vẻ chân thành nhìn Kiều Minh Anh.

Kiều Minh Anh hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Thành Nghiêm nói nhiều như vậy đấy, sao cô lại có cảm giác hôm nay hai người này là lạ.

Kiều Tiểu Bảo nhìn thấy Dạ Thất đang vẫy tay với mình ở bên cạnh thì bé kéo tay Kiều Minh Anh lắc lắc: “Mẹ ơi, con muốn đi vào nhà vệ sinh, lát nữa con sẽ về ngay.”

“Đi đi.” Kiều Minh Anh gật đầu với bé rồi mới buông tay ra.

Kiều Tiểu Bảo đi rồi, Kiều Minh Anh khoanh tay trước ngực, hơi nhướn mày như thể đang quan sát hai người, môi cô thoáng cong lên, cô nói: “Nói đi, hai người muốn làm gì vậy hả, sao không cho tôi vào?”

“Không phải là không cho cô vào, chẳng qua tôi thấy bây giờ không phải là lúc… ối!” Đặng Chiến nhanh mồm buột miệng nói ra những lời trong lòng mình.

Tô Thành Nghiêm thình lình đưa tay nhéo tay anh một cái, cắt ngang lời đang nói, đau đến mức khiến anh ta phải nhe răng trợn mắt.

Kiều Minh Anh nheo mắt lại, hành động của Tô Thành Nghiêm khiến cô thấy rất khả nghi.

Lê Hiếu Nhật đang nằm ở nơi này, họ không cho cô vào chăm sóc thì thôi đi, vậy mà còn ngăn cô lại, nghĩ sao cũng thấy đáng ngờ cả.

Đặng Chiến nhìn thấy Kiều Minh Anh nhìn họ với ánh mắt hoài nghi, trong lòng anh ta chỉ hận không thể vả miệng mình một cái, ai bảo nói lung tung!

Kiều Minh Anh mím môi nhìn bọn họ một lúc, đột nhiên người cô dịch chuyển, cơ thể nhỏ nhắn lướt qua hai người họ, mặc dù hơi chật nhưng cô vẫn có thể chen qua.

Muốn ngăn cô lại à?

“Khoan đã!” Đặng Chiến cuống lên vội vàng muốn kéo Kiều Minh Anh lại, nhưng mà Kiều Minh Anh lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát cô đã đến trước cửa phòng bệnh.

Tô Thành Nghiêm lắc đầu với Đặng Chiến, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Kiều Minh Anh có phần bất đắc dĩ, bọn họ đã cố gắng lắm rồi, chuyện tiếp theo bọn họ cũng không thể quản được.

Kiều Minh Anh mở cửa phòng bệnh ra, cô đang định vào trong thì bước chân bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt có phần hoảng hốt trong chốc lát, cô ngơ ngác đứng yên ở đó.

Trong phòng bệnh, ngoài Lê Hiếu Nhật ra còn có thêm một người.

Diệp Tử đang ngồi trên xe lăn, ngồi bên cạnh giường anh, lau mặt cho Lê Hiếu Nhật, động tác dịu dàng và ánh mắt thâm tình như một cô gái chăm sóc cho người yêu của mình.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên hai người bọn họ, nhưng trong mắt Kiều Minh Anh hình ảnh đó lại chói mắt vô cùng.

Kiều Minh Anh bỗng ngẩn ra, ánh sáng như chụm lại trong đáy mắt, cô nhìn thẳng về phía trước.

Diệp Tử cố gắng ngồi lên giường bệnh, cúi người nhẹ hôn lên mặt Lê Hiếu Nhật một cái, dừng lại một lúc lâu mới từ từ rời đi, trên mặt cô ta hiện lên nét ửng hồng ngượng nghịu, có lẽ cô ta thích Lê Hiếu Nhật lắm.

Kiều Minh Anh chớp chớp đôi mắt khô khốc, cô không biết mình nên đi vào hay rời đi.

Thật ra lòng cô cảm thấy có đôi chút không vui, cho dù bây giờ Lê Hiếu Nhật vẫn đang còn hôn mê, nhưng cô nghĩ như vậy là không tôn trọng anh ấy.

Mà nguyên nhân khiến cô không vui là… anh ấy là ba của Kiều Tiểu Bảo.

Là vậy sao?

Kiều Minh Anh mím môi, ngây ngốc nhìn bọn họ, vốn cô nên đi tới xách Diệp Tử ném ra ngoài, nhưng giờ cô mới chợt nhận ra, mình không hề có tư cách đó.

Ngoài vai trò là mẹ Kiều Tiểu Bảo, dường như cô và anh không có bất kỳ quan hệ nào khác.

Vậy thì dù bây giờ cô có tới đuổi Diệp Tử đi, cô phải lấy thân phận nào đây.

Kiều Minh Anh mím chặt môi mình, ánh mắt lướt nhìn gương mặt tuấn tú của Lê Hiếu Nhật, cô dừng lại vài giây rồi mới yên lặng đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Lúc cô xoay người không hề phát hiện ra, Diệp Tử vốn đang cúi đầu ngượng nghịu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vị trí cô đứng lúc nãy rồi mỉm cười đắc ý.

Kiều Minh Anh à, so với tôi cô còn non lắm.

Được Hiếu Nhật thương thì sao đây, là người anh ấy yêu thì thế nào, chỉ cần cô không biết điều đó, anh ấy chưa thổ lộ với cô, có tôi ở đây, hai người vĩnh viễn đừng mong mình thành đôi.

Diệp Tử nở nụ cười một lúc, sau đó cô ta cúi đầu, đưa tay vuốt ve gương mặt đang ngủ say của Lê Hiếu Nhật, ánh mắt quyến luyến dịu dàng lại thêm phần kiên quyết.

“Hiếu Nhật, nếu anh thích em thì không phải sẽ tốt hơn cô ta sao?” Cô ta lẩm bẩm, giọng nói đó rất nhẹ, nhưng lại chất chứa một chấp niệm sống chết không buông.

Lê Hiếu Nhật đang hôn mê vẫn có thể cảm giác được có người mới hôn lên trán mình, nhẹ như lông chim, anh cứ ngỡ đó là Kiều Minh Anh, anh muốn mở mắt ra, nhưng chẳng biết tại sao ý thức càng lúc càng hỗn độn…

Kiều Minh Anh nổi giận rời khỏi bệnh viện, nhưng chính cô cũng không biết mình tức giận cái gì.

Cô càng không biết mình đã bắt đầu ghen khi có cô gái khác tiếp cận Lê Hiếu Nhật.

Đúng lúc có một cuộc điện thoại gọi tới, Kiều Minh Anh không chút nghĩ ngợi mà nhấc máy, giọng điệu không vui, có đôi phần tức giận: “Alo?”

“Kiều Minh Anh à? Em làm sao vậy, hình như giận gì đó hả?” Là Lục Cung Nghị, Kiều Minh Anh thể hiện cơn giận quá rõ ràng khiến anh ta sửng sốt một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK