CHƯƠNG 132: NĂM THÁNG TĨNH LẶNG
Chết tiệt.
Ngọn lửa mà Lê Hiếu Nhật vừa dấy lên đã bị dập tắt ngay lập tức, anh chỉ đành bực bội vò vò đầu tóc đen óng của mình rồi đứng dậy đi vào trong nhà tắm.
Qua một hồi, Kiều Minh Anh nghe thấy bên trong đó truyền đến tiếng nước rào rào.
Lúc này mới thở phào.
Vừa được thở phào nhẹ nhõm, Kiều Minh Anh lại lăn lộn vài cái, lăn đến chính giữa của chiếc giường rồi buông lỏng chăn ra, sau đó kéo chăn một cái đắp lên người mình, đôi mắt cô mở to nhìn lên trần nhà.
Trên môi vẫn còn mang máng chút đau.
Thậm chí là có thể khiến cô phớt lờ đi sự đau đớn trên bả vai nữa.
Cô đưa tay sờ vào môi của mình, giống như là sự đau đớn này có thể phóng đại cảm quan của cô vậy, làm sao mà còn cảm nhận được sự đau nhói trên bả vai nữa?
Chỉ là Kiều Minh Anh dường như đã hiểu rồi, Lê Hiếu Nhật tuy nhìn rất thanh lãnh điềm nhiên, nhưng trên thực tế, đây là một người đàn ông rất nguy hiểm.
Tất cả những sự nguy hiểm và bức hiếp của anh đều được ẩn giấu ở dưới khuôn mặt ung dung hờ hững đó, một khi anh bạo phát ra thì sẽ không có chỗ để lánh nạn đâu.
Ngay cả cô cũng không biết tại sao lại chọc anh giận rồi nữa, chỉ suýt một chút nữa là cô bị anh ăn sạch vào bụng rồi.
Kiều Minh Anh sợ hãi, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ sợ hãi.
Nhưng mà đến cuối cùng Lê Hiếu Nhật đã bỏ qua cô rồi, điều này lại khiến Kiều Minh Anh có chút không hiểu, không phải là cô tự tác đa tình, mà là vừa nãy bộ dạng của Lê Hiếu Nhật thật sự là đang rất gấp.
Kiều Minh Anh nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, sau này tuyệt đối không nên chọc anh thì hơn, ai mà biết vị phật lớn đó lần sau sẽ làm gì cô chứ?
Vì an toàn, tốt nhất là nên cách xa anh một chút…
Kiều Minh Anh suy nghĩ qua suy nghĩ lại rồi nhắm mắt lại, đầu óc càng lúc càng nặng nề, cuối cùng là mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi.
Suy nghĩ cuối cùng loé qua trước khi ngủ thiếp đi, chính là cách xa Lê Hiếu Nhật càng xa càng tốt.
Lúc Lê Hiếu Nhật ra khỏi nhà tắm thì Kiều Minh Anh đã ngủ say rồi, bộ dạng say giấc nồng khiến Lê Hiếu Nhật khẽ sững sờ, bàn tay đang lau lau tóc dần dần ngừng lại, rồi vứt cái khăn lông màu trắng sạch sẽ lên trên ghế.
Anh nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say, đột nhiên có một loại kích động muốn khiêng cô lên rồi ném ra ngoài.
Đáng chết, vứt anh ở đây chịu dày vò một mình, còn cô thì ngủ say sưa thế sao?!
Trong đôi con ngươi sâu thẳm của Lê Hiếu Nhật hiện lên một sự bất lực và thất vọng nồng đậm.
Anh nên làm sao với cô đây?
Cuối cùng, anh có chút phiền muộn mà đứng dậy đi ra bên ngoài ban công, lấy gói thuốc lá ra định châm thuốc, nhưng lại đột nhiên nhớ ra gì đó rồi lại vứt nó qua một bên, anh đứng ở đó đón gió, bóng ảnh một thân một mình trông có chút cô đơn khó giấu, cũng không biết đã đứng trong gió đêm bao lâu rồi nữa.
Lâu đến nỗi, mái tóc ướt nhẹp đã khô rồi.
Lê Hiếu Nhật lúc này mới khoan thai quay người lại đi vào bên trong phòng, đóng chiếc cửa sổ sát đất lại.
Anh đi đến một bên giường, đưa tay tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại chiếc đèn tường đang phát ra ánh sáng ấm áp màu cam sẫm.
Nằm xuống, anh nhẹ nhàng nghiêng mặt qua nhìn Kiều Minh Anh đang ngủ say, nghe thấy bên cạnh truyền đến những tiếng hô hấp nhè nhẹ đều đều, anh trở mình một cái, ngay lập tức cách Kiều Minh Anh gần hơn vài phần.
Sau đó anh đưa tay ra ôm lấy Kiều Minh Anh vào trong lòng mình, chiếc cằm chạm vào trán cô, dễ chịu mà khẽ rên rỉ một tiếng, tiếp đó thì nhắm mắt lại.
Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.
…
Lê Tiến Dũng theo Lê Ngữ Vi ra khỏi trang viên, nhưng phát hiện cô ta vốn không đi về phía nhà họ Lê mà là lái xe của mình đến một quán bar.
Lê Ngữ Vi bước xuống từ chiếc xe Ferrari đỏ rực, cô ta đưa chìa khóa xe cho một em trai nhân viên ở bãi đỗ xe rồi giẫm lên đôi giày cao gót cao 12 phân đi vào trong quán bar tên ‘Lam Quang’.
Lê Tiến Dũng nhíu mày lại, anh từ nhỏ đã đi theo bên cạnh của cậu chủ rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô chủ đi đến mấy nơi như thế này, nếu như để cho cậu chủ biết thì sẽ không tránh nổi một trận ăn mắng đâu.
Quán bar Lam Quang là một quán bar tương đối nổi tiếng ở thành phố A, sự quản lý và sự an toàn cũng đều rất tốt, Lê Ngữ Vi thân là cô chủ nhà họ Lê nên đương nhiên là không thể đến những quán bar vàng thau lẫn lộn được rồi, chỗ này tương đối an toàn hơn.
Bởi vì tụ tập ở đây đều là những con em quần áo lụa là, không có ai dám làm gì Lê Ngữ Vi hết.
“Một ly Hawaii xanh.” Lê Ngữ Vi ngồi ở trước quầy bar, những ánh đèn đầy màu sắc chiếu rọi tới lui khắp nơi trong quán bar, chỉ có thể nhìn thấy những chàng trai cô gái đang thoải mái ca hát nhảy múa trong ánh sáng xen kẽ, lắc lư chiếc eo của mình theo nhịp nhạc chói tai.
Lê Ngữ Vi híp đôi mắt xinh đẹp lại, ngón tay gõ nhịp trên quầy bar.
Lê Tiến Dũng ở xung quanh cô, cẩn thận mà quan sát xung quanh để đảm bảo an toàn cho cô ta.
Một ly Hawaii màu xanh rất nhanh đã được pha chế xong rồi, Lê Ngữ Vi nâng ly lên, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái sau đó thì một ngụm uống cạn.
Cocktails suy cho cùng cũng không phải là rượu mạnh, cho dù Lê Ngữ Vi có uống thêm vài ly thì cũng sẽ không có say được.
Nhưng mà Lê Ngữ Vi có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, cả người không thể nào che giấu đi được khí chất cao quý và ưu nhã, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thì vẫn rất xinh đẹp.
Nếu bạn xinh đẹp, bạn sẽ tự nhiên thu ong hút bướm đến.
Lê Ngữ Vi đặt chiếc ly xuống, muốn đi vào trong sàn nhảy high một chút, nhưng cổ tay lại không biết bị ai túm lấy rồi: “Cô gì ơi, đợi một chút.”
Lê Ngữ Vi ngừng bước chân lại một cách thiếu kiên nhẫn, cô ta chậm rãi quay đầu qua thì nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài trông cũng thanh tú, nhưng cả người đều mặc đồ hiệu giống như là sợ người ta không biết anh ta có tiền vậy, rõ ràng là đang khoe của.
“Có chuyện gì?” Lê Ngữ Vi dùng sức rút tay mình lại, mi tâm nhíu chặt lại một cách đầy chán ghét.
Người nào mà lại dám đụng vào cô ta vậy?
Người đàn ông đó giống như là không có nhìn thấy được sự ghê tởm trong ánh mắt của cô, anh ta xoa xoa tay nhìn cô, trong ánh mắt đó lập loè một sự tham lam và thèm thuồng: “Không biết cô đây xưng hô thế nào, có thể kết bạn không?”
“Không có hứng.” Lê Ngữ Vi trợn trắng mắt một cái, sau đó thì định rời khỏi, nhưng cổ tay lại bị túm lấy một lần nữa.
Lần này sắc mặt của tên đàn ông đó hiển nhiên là có chút khó coi rồi, nhưng vì mỹ nữ ở trước mặt, anh ta vẫn ráng bày ra bộ dạng của một quý công tử, nói: “Bồi bạn với bổn thiếu gia một đêm, giá tiền thế nào tuỳ cô em ra!”
Phụt.
Lê Ngữ Vi lập tức cười lên.
Bồi bạn với anh ta một đêm?
Lê Ngữ Vi nhìn anh ta với sắc mặt băng lãnh, cánh tay dùng sức hất tay anh ta ra: “Bồi bạn với anh một đêm sao? Anh là cái thá gì, xứng để cho bổn tiểu thư tôi bồi bạn sao? Sao anh không đi soi gương cái bộ dạng này của mình rồi hẵng ra ngoài? Khiến cho bổn tiểu thư đây còn tưởng là mình nhìn thấy ma nữa kìa.”
“Cô! Cô đừng có mà không biết tốt xấu! Bổn thiếu gia nhìn trúng cô chính là phúc khí của cô đó!” Người đàn ông đó rõ ràng có chút thẹn quá hoá giận rồi, bị Lê Ngữ Vi sỉ nhục lăng mạ như vậy, lúc này không kìm được kích động nữa.
Tối nay dù thế nào đi nữa cũng phải xử lý được người phụ nữ này!
“Anh là cái thá gì?” Lê Ngữ Vi lại lặp lại một lần nữa, khoé môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt và cao quý đến cực điểm, cô ta nhìn tên đàn ông giống như là đang nhìn loài giun dế vậy.
Người đàn ông đó lại một lần nữa bị Lê Ngữ Vi chọc giận, cảm thấy sự tôn nghiêm đàn ông của mình bị Lê Ngữ Vi đả kích rồi, anh ta giơ tay lên định đánh xuống.
“Á!” Tiếng kêu hốt hoảng vang lên trong một góc, nếu như không ở gần đó thì sẽ không nghe thấy được.
Chỉ là tiếng kêu này không phải được phát ra từ Lê Ngữ Vi, mà là từ người đàn ông vừa nãy.
Tay của anh ta bị Lê Tiến Dũng túm lấy, sau đó thì nhẹ nhàng bẻ ra sau một cái, khiến cho sắc mặt của người đàn ông đó lập tức trở nên đen như gan heo, có giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Danh Sách Chương: