Mục lục
Cục cưng đến nhà, Ba ơi mở cửa ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 346: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT!

Trong phòng bao, mọi người đều ở trong trạng thái bị ngược đến sắc mặt không còn máu…

Người đánh cược với Kiều Minh Anh không khỏi nhéo đùi mình một cái, mới biết được mình không nhìn lầm, người phụ nữ lại thật sự hôn cậu Lê, hơn nữa cậu Lê không chỉ không đẩy cô ra mà còn…

Lập tức ôm hôn?

Anh ta muốn ngất xỉu, nói cho anh ta biết đây không phải là sự thật!

Lê Hiếu Nhật biết cô thỉnh thoảng da mặt mỏng nên không trêu trọc cô, từ từ buông cô ra, cô gái nhỏ trong lòng lại vùi mặt vào lòng anh, dáng vẻ vô cùng xấu hổ lại cực kỳ mê người.

Ánh mắt anh lướt qua thấy những người đó nhìn không chớp mắt cô gái nhỏ trong lòng anh.

Những người kia cảm nhận được ánh mắt Lê Hiếu Nhật lạnh thấu xương thì lập tức run rẩy, thu lại ánh mắt, giả vờ như không thấy, không dám nhìn về phía bên kia nữa.

Ánh mắt Lê Hiếu Nhật lạnh lùng, đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, những người này dám nhìn người phụ nữ của anh sao?

Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng giống như quả táo đáng yêu mê người thì yết hầu di chuyển lên xuống, sau đó anh ôm lấy cô đứng lên đi ra ngoài.

“Anh, anh, đây là phần thưởng Kiều Minh Anh đánh cược thắng.” Đặng Chiến thấy Lê Hiếu Nhật định ôm Kiều Minh Anh rời đi thì lập tức cầm lấy Kiều Minh Anh đánh đố người nọ đặt lên bàn tạp, đưa qua đi.

Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt lướt qua tấm thẻ, ánh mắt dừng trên người kia mấy giây, sau đó nhìn Kiều Minh Anh trong lòng, thấp giọng nói: “Có muốn không?”

Sắc mặt người kia cứng đờ, cậu Lê còn hỏi ý kiến của người phụ nữ này… Rõ ràng là thái độ cưng chiều lên tận trời, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao lại như vậy…

“Đương nhiên là muốn.” Cô đã liều mạng cái mặt này và mạng già kiếm được, suýt nữa không phải là cô hôn chết Lê Hiếu Nhật, mà Lê Hiếu Nhật hôn chết cô, những người này còn được xem biểu diễn miễn phí, đúng là xấu hổ chết mất a a a!

Sau khi rời khỏi phòng bao, Lê Hiếu Nhật thả Kiều Minh Anh xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô không chớp mắt, giống như đang chờ đợi gì đó.

Kiều Minh Anh bị anh nhìn như thế, không khí càng yên tĩnh, đáy lòng cô dần dần tràn đầy căng thẳng, cô cắn môi dưới nhìn anh nói: “Anh muốn nói cái gì?”

“Không phải em mới là người phải nói gì đó với anh sao?” Lê Hiếu Nhật hơi cong khóe môi, cười như không cười nhìn cô.

Trong lòng Kiều Minh Anh nhảy dựng lên, quả nhiên anh… Nhìn ra được ngày đó cô nói dối?

Làm sao bây giờ?

Cách duy nhất là giải thích rõ ràng.

“Em… Ngày đó không phải em cố ý muốn gạt anh.” Giọng Kiều Minh Anh hơi yếu ớt, sợ hãi mở miệng nhìn anh, cô thấy từ đầu đến cuối anh không có biểu cảm gì, cảm xúc vẫn bình thường thì to gan tiếp tục nói: “Ngày đó người ở cạnh em không phải là Cung Nghị, em nói dối là vì người kia là…”

Cô cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi cô xác định không có ai thì đến gần tai anh nói nhỏ tên của anh trai cô.

Cô tin tưởng anh, nhưng cô không thể trắng trợn nói với anh được.

Lê Hiếu Nhật nghe xong cái tên này thì trong mắt lướt qua kinh ngạc, Kiều Minh Anh nói dối anh là vì anh trai cô sao?

Anh nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận vấn đề trong đó, Đỗ Lưu Xuyên bí mật tới nước C, hơn nữa không cho người khác phát hiện, khó trách Kiều Minh Anh lại cẩn thận che giấu.

“Hôm nay người đàn ông đó là ai?” Sắc mặt anh tốt hơn nhiều so với trước đó.

“Người đàn ông nào?” Kiều Minh Anh khó hiểu nhìn anh, chớp mắt hỏi.

“Người đàn ông hôm nay ôm vai em ở sân bay.” Boss Lê mở miệng nói, không hề do dự.

Người đàn ông hôm nay ôm vai cô ở sân bay?

Kiều Minh Anh híp mắt suy nghĩ, sau đó cô nghĩ đến một người, anh trai cô!

“Cũng là anh ấy.” Kiều Minh Anh chớp mắt, ý cô là người đó là Đỗ Lưu Xuyên.

Lê Hiếu Nhật lóe lên một chút không tự nhiên trong mắt, anh hắng giọng nói: “Cho dù là anh trai em cũng không thể ôm ấp em gái mình được, người khác không biết nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”

Anh trai ôm em gái… Hình như rất bình thường mà?

Kiều Minh Anh càng khó hiểu, nhưng sau đó cô phát hiện chuyện không thích hợp.

“Không phải tám giờ rưỡi sáng nay anh lên máy bay sao? Sao anh biết anh ấy ôm vai em chứ?” Kiều Minh Anh trợn tròn mắt nhìn anh, rõ ràng thư ký nói tám giờ rưỡi anh lên máy bay mà, sao anh nhìn thấy anh trai ôm vai cô chứ?

Chẳng lẽ… Thật ra anh không có đi mà vẫn luôn ở đó?

Khó trách mấy ngày nay anh lại lạnh nhạt với cô, thì ra là ăn dấm của anh trai cô.

Ánh mắt Lê Hiếu Nhật lóe lên mấy cái, sau đó khuôn mặt tuấn tú, không nóng không lạnh ném xuống một câu: “Đi thôi”, rồi anh bước chân đi về phía sau.

“Ghen còn không thừa nhận.” Kiều Minh Anh nói thầm ở sau lưng anh một tiếng, sau đó cô mới vội vàng đi theo.

Xe Maybach màu đen chạy trên đường lớn, Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật ngồi ghế sau, có một tấm kính chắn giữa phía trước và phía sau, phía trước sẽ không nghe thấy âm thanh ở phía sau.

“Vì sao anh ta lại đến đây?” Lê Hiếu Nhật đột nhiên hỏi.

Kiều Minh Anh vốn đang nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ thì nghe anh hỏi như vậy, cô “Hả” một tiếng rồi mới phản ứng lại anh nói là ai: “Nghe nói là Kiều Chấn Huy có hành động, anh ấy không yên tâm nên tới đây.”

Khoan đã…

Hình như cô đã quên một chuyện rất quan trọng, là chuyện gì nhỉ?

“Đã tìm thấy thứ đó rồi sao?” Lê Hiếu Nhật nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Kiều Minh Anh rối rắm khó hiểu, thỉnh thoảng cô lại cắn môi, dáng vẻ chán nản lại hoang mang rất đáng yêu.

Anh chỉ biết thứ Kiều Minh Anh đang tìm là gì, chiếc nhẫn bí ẩn.

Kiều Minh Anh lắc đầu: “Vẫn chưa. Nhưng em vẫn cảm thấy hình như thứ đó ở bên cạnh em, nhưng em không thể tìm thấy được.”

Ánh mắt Lê Hiếu Nhật lóe lên, khóe môi cong lên nụ cười sâu xa: “Em có nghi ngờ người nào bên cạnh mình không?”

“Người bên cạnh mình? Nhưng bên cạnh em không có ai biết chuyện này.” Kiều Minh Anh không hiểu ý của anh, ngoại trừ cô và Kiều Tiểu Bảo biết chuyện này thì còn có Lê Hiếu Nhật, những người khác không hề biết.

Cho nên, sao có thể…

Khoan đã, Tiểu Bảo?

Không lẽ Tiểu Bảo đã tìm thấy rồi?

Ánh mắt Kiều Minh Anh sáng lên, sau đó cô nghĩ đến những người xuất hiện bên cạnh Kiều Tiểu Bảo, Dạ Nhất, Dạ Thất, những người này đều mang họ Dạ, mà theo như cô biết năm đó ông ngoại cô dùng tên giả là Dạ Vũ, chiếc nhẫn bí ẩn là biểu tượng cho sức mạnh nhà họ Liễu, nếu không thì lúc ở nước Anh cô chưa từng thấy Kiều Tiểu Bảo và những người này qua lại, sao những người này lại đột nhiên đến đây lúc cô về nước chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK