Chương 103: Đi tìm đài truyền hình
Theo sau là sáu đứa bé khác, lúc chui qua
đều bị kẹt bụng, tất cả đều cố hóp bụng lại rồi
chui qua, ngay cả hành động chui qua cũng đáng
yêu như vậy.
“Mẹ nói, phải xếp hàng, dất tay nhau!” Bảo
Nam quay người nắm tay Bảo Vỹ, sau đó Bảo Vỹ.
nắm tay Bảo Long, từng đứa nắm tay nhau, xếp
cuối cùng là Tư Thái Lâm, vừa đi vừa hô khẩu
hiệu: “Bước đều bước, tay nằm tay, chúng ta là xe
lửa nhỏ! Tu tu tu!”
Bảy đứa nhỏ cuối cùng thành công đi ra
ngoài, xếp thành hàng cùng trốn học.
Đi được một đoạn, Bảo Nam liền không đi
nữa, mắt to lấp lánh nhìn về cách đó không xa.
Đăng sau chưa kịp dừng lại, Bảo Vỹ đụng vào
lưng Bảo Nam, Bảo Long đụng vào người Bảo Vỹ,
từng đứa từng đứa đụng vào lưng nhau rồi dừng lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc máy.
xúc đang làm việc.
Bảy đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy thứ này,
miệng nhỏ kinh ngạc mở lớn, chăm chú nhìn.
Ven đường, mấy cô gái đi qua nhìn bảy cục
bông đứng đó, trái tim lập tức rung động: ‘Ôi, mấy
đứa nhỏ ở đâu mà đáng yêu thế này”
“Cậu nhìn mấy đứa chuyên tâm chưa kìa, thật thú vị”
“Nhìn mập mạp đáng yêu, thật muốn sờ một cái”
“Không được đâu, người lớn nhìn thấy thì
không hay lắm”
“Người lớn đâu, không nhìn thấy”
Một cô gái trong đó hoảng hốt nói: ‘Chẳng lẽ
đám nhóc bị lạc người lớn rồi?”
“Trời ạ, bây giờ người xấu nhiều, những đứa
trẻ này lại đáng yêu như vậy, nếu bị bắt cóc thì
làm sao đây?” Cô gái hoảng sợ hỏi.
Các cô gái liền đi tới hỏi han: “Sao các em lại
ở đây, mẹ của các em đâu?”
“Không được chạy một mình ra đường thế
này đâu, nếu không sẽ bị người xấu bắt đi đấy”
Bảy đứa nhỏ đáng yêu nhìn những cô gái kia,
vừa nghỉ ngờ vừa quay đầu nhìn lẫn nhau, một lúc
sau mấy đứa mới nhớ ra mục đích chính của
mình.
Không tìm được mẹ, còn gặp phải người xấu!
Lập tức oa oa, tất cả cùng nhau khóc lên..
“Hú huP
*Hu hu, mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Có kẻ xấu!”
“Có kẻ xấu!”
“Sợ quá.”
Đảo An bị dọa đến đờ người.
Các cô gái cũng bị phản ứng của bọn nhỏ hù
dọa, vội vàng giải thích: “Bọn chị không phải
người xấu, bọn chị là người tốt, sẽ không làm các
em bị thương đâu!”
Bọn nhỏ không còn khóc nữa, nhưng con mắt
vẫn ngập nước, đáng yêu nhìn mấy cô gái
Mấy cô gái bị vẻ dễ thương của mấy bé đả
động, khiến cho trái tim như muốn tan thành
nước, trên thế giới sao còn có sinh vật đáng yêu.
như vậy chứ?”
“Bọn… bọn em đi tìm mẹ, nhưng không tìm
thấy mẹ..” Bảo Nam khịt mũi, nói
Cô gái nói: “Thế còn các em thì sao?”
“Em đi tìm mẹ” Bảo Vỹ vội nói.
“Muốn tìm mẹ? Bảo Long thưa.
*Tìm mẹ cơ..” Bảo My rưng rưng nước mắt
“Em cũng muốn tìm mẹ” Bảo Hân cũng vội nói theo.
“Hu… mẹ ơi!” Bảo An thút thít nói.
“Mẹ của em!” Tư Thái Lâm nói theo.
Các cô gái kinh ngạc hỏi: “Các em đều lạc mẹ
sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Các em có biết số
điện thoại di động của mẹ không?”
Mấy đứa bày ra vẻ mặt ngốc nghếch nhìn các cô gái.
Các cô gái bèn thương lượng: “Hay là thế này,
chúng ta báo cảnh sát nhé? Chú cảnh sát sẽ giúp
các em tìm mẹ.”
“Như thế không được, bọn nó nhỏ như vậy,
nhất định không biết cái gì cả, làm sao mà tìm được?”
“Xem ra chỉ có tìm đến đài truyền hình”
“Đúng đấy, đài truyền hình truyền tin ra ngoài,
nhất định sẽ có rất nhiều người biết, tỉ lệ tìm được
mẹ bọn nhóc cũng cao hơn.”
Bên này các cô gái dẫn theo đám nhóc tới đài
truyền hình, bên kia thì các giáo viên, hiệu trưởng
đều tìm muốn điên rồi.
Lúc điểm danh thấy thiếu mất bảy đứa, ai
cũng sợ đến suýt ngất
Trong đó có một đứa bé có bối cảnh gia đình
đặc biệt, nếu bị lạc thì sợ là sẽ gặp xui xẻo.
Trong vườn trường đều được xây kín, đám
nhỏ chạy đi đâu được chứ?