Mục lục
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo Tổng Tài Dady Bị Tra Tấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 394: Vừa đến cửa liền rời đi luôn

 

Cô thu tay về, xoay người rời đi.

Vệ sĩ nhìn thấy Đào Anh Thy rời đi, không còn một bóng người mới xoay người, đẩy cửa, đi vào trong phòng VIỊP.

Mấy cô gái gọi vẫn đang múa may trên cột sắt, thi thoảng còn  ném một ánh mắt quyến rũ về phía người đàn ông quyên thế ngút trời đang ngôi trên ghế salon kia.

Ông chủ của Câu lạc bộ cũng ở đây, trái phải mỗi bên một em nhưng mà cũng không thể buông lỏng, chơi đùa vui vẻ được.

Vừa vui đùa với mấy cô gái bên cạnh lại vừa thi thoảng lén nhìn Tư Hải Minh.

Trái phải bên cạnh Tư Hải Minh đều là con gái. Nhưng mà nghiêm túc mà nói thì để chưng cho có.

Ông chủ Câu lạc bộ cảm thấy lần vui đùa này nhất định chính là chịu tội.

Người con gái được săn đón nhất chính là cô gái đang uốn éo trên cột sắt. Cô ta chính là một diễn viên hạng một, muốn dùng một bữa cơm với cô ta cũng phải tốn đến mấy trăm triệu. Lúc này, cô ta cố tạo dáng bao nhiêu tư thế quyến rũ hòng câu dẫn Tư Hải Minh. Nhưng kết quả là người đàn ông đầy quyên lực này hết uống rượu lại hút thuốc.

Cho dù một màn trước mắt nhưng mà tròng mắt của anh vẫn đen thẳm, không để cho người khác nhìn thấu tâm tư. Nhưng đó tuyệt đối không phải là ánh mắt thèm thuồng sắc đẹp.

Cả người anh, từ trên xuống dưới đều toát lên một khí thế nguy hiểm, bất khả xâm phạm.

Vệ sĩ đi vào, đến gần Tư Hải Minh, khom người nói: “Anh Minh, cô Thy vừa đến cửa liền rời đi luôn” Tư Hải Minh giữ cây thuốc lá, tròng mắt đen khẽ nhúc nhúc, ẩn hiện vẻ tàn ác.

Nữ diễn viên hạng một đi một đôi giày cao hai mươi phân từ trên sân khấu đi xuống. Cô ta đi đến bên cạnh Tư Hải Minh, kéo cô gái đang ngồi bên cạnh anh ra để mình thay thế vị trí, vô cùng tự tin.

Trên tay cô ta câm bật lửa, cả người như muốn dính sát lấy: “Anh Minh, em đến châm thuốc cho anh, được chứ?”  Trong đầu cô ta thầm nghĩ, người đàn bà vừa ngồi bên cạnh anh thì đẹp cái nỗi gì chứ? Có thể so sánh được với cô ta sao? Cô ta chính là diễn viên hạng một, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng dấp có dáng dấp.

Những người đàn ông khác muốn mời cô ta đi ăn cơm cũng phải xem tâm trạng của cô ta.

Cho nên, chỉ cần cô ta ra mặt thì không có bất kỳ người đàn ông nào là không thích cả.

Sau đó liền thấy Tư Hải Minh quay mặt sang, đưa điếu thuốc đang kẹp giữa môi ra trước mặt cô ta.

Khóe miệng của nữ diễn viên đó nâng lên một nụ cười đầy thích thú.

Đây không phải là cho phép cô ta châm thuốc hay sao? Lúc cô ta chuẩn bị bật lửa lại nghe được âm thanh trầm thấp, lạnh lùng của Tư Hải Minh: “Cô là cái thá gì chứ?” “Cái gì… Hả?” Nữ diễn viên còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tư Hải Minh cho một cái bạt tai, ngã nhào ra đất.

Những người khác cũng bị dọa cho sợ.

Trong miệng Tư Hải Minh nhả khói. Anh đứng dậy, cũng không thèm nhìn nữ diễn viên đang ngã nhào trên đất lấy một cái mà bước chân ra khỏi phòng VỊP.

Ông chủ của Câu lạc bộ cũng không dám thờ ơ, vừa tỉnh táo lại liền chạy theo sau.

Sau khi Đào Anh Thy ra khỏi Câu lạc bộ cũng không đi luôn mà đứng ở bên cạnh một bồn hoa cách cửa lớn không xa, nhìn chằm chằm vào chiếc Rolls Royce.

Cuối cùng, Tư Hải Minh cũng phải ra chứ? Ra ngoài thì phải lên xe, đứng ở đây trông nom chiếc xe cẩn thận là được rồi.

Đào Anh Thy cho rằng, mình sẽ phải đứng đợi ở đây một đêm, ít nhất là đến rạng sáng. Cô hiểu rất rõ sức chiến đấu của Tư Hải Minh trên phương diện đó.

Hơn nữa, vừa rồi, tiếng kêu của cô gái trong phòng VỊP cũng vô cùng mãnh liệt, nghĩ thôi đã thấy vô cùng kịch liệt rồi.

Đào Anh Thy cười nhạt, thật là thú vị.

Đúng lúc cô đang ngây người, phía cửa lại truyền tới âm thanh xôn xao.

Đào Anh Thy quay mặt lại liền nhìn thấy một bóng đen cao lớn. Cô sửng sốt, sức chiến đấu như thế này có phải hơi nhanh rồi không? Không giống với bình thường.

Quần áo trên người Tư Hải Minh vô cùng chỉnh tề, giống như là chưa hề xảy ra chuyện gì hết vậy.

Nhưng mà cũng chẳng có gì lạ cả. Trước kia, sau khi kết thúc những chuyện như thế này, Tư Hải Minh cũng chỉ cần một giây để kéo khóa lên mà thôi.

Đào Anh Thy hoàn hồn, lập tức đuổi theo Tư Hải Minh rồi trực tiếp đứng chặn lại trước mặt anh: “Anh có ý gì vậy? Không cho tôi gặp con? Tại sao tôi lại không thể gặp con chứ? Anh đã đồng ý với tôi là tôi có thể được gặp con, tại sao anh lại lật mặt như thế chứ?” Tư Hải Minh nhìn cô đầy thờ ơ.

Đáy mắt anh tràn đầy vẻ lạnh lùng, bao phủ một màn sương lạnh. Sự chèn ép quanh người anh khiến cho người khác không thở nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK