Chương 269: Anh không giết tôi sao?”
Đào Anh Thy sững người ra đó, cô không hiểu, tại sao Tư Viễn Hằng lại biết cô không ở khu chung cư Ánh Sáng, biết cô ở tầng năm.
Chuyện này rõ ràng đã biết chỗ ở của cô.
Nhưng tại sao lại biết? Cô không hề nói mà.
Bầu không khí ám muội vừa rồi lập tức trầm xuống, bóng đen âm trầm đè áp trên người, hơi thở của Đào Anh Thy cũng vô cùng khó khăn.
Quay mặt qua đối diện với đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh, sự hung dữ tùy ý khiến cơ thế cô vô thức lùi lại phía sau: “Tôi không hề nói với anh ta. Tôi không biết cái gì cả. Chắc là do tự anh ta điều tra ra”
“Nó điều tra kiểu gì?” giọng nói của Tư Hải Minh lạnh lùng không hề mang theo hơi ấm, khí trường đáng sợ.
“Tôi… tôi làm sao mà biết được chứ? Tôi vẫn luôn không liên lạc với Tư Viễn Hảng, không tin thì anh có thể đi hỏi anh ta” Đào Anh Thy bất an.
“Cô đã có tiền án, cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Tư Hải Minh u ám nhìn cô.
Sau đó cô nghe thấy tiếng rắc. Đào Anh Thy sợ đến nói thân thể run rẩy, sau đó điện thoại của cô bị Tư Hải Minh bóp nát.
“,.” Đào Anh Thy không dám tin, người đàn ông này lại có thể dùng tay bóp nát điện thoại của cô. Dọa cô sợ đến mức lật người xuống giường.
Tư Hải Minh từ trên giường đứng dậy, ném chiếc di động bị bóp nát xuống mặt đất, bầu không khí nguy hiểm lan tràn mọi ngóc ngách.
“Nhất định…. nhất định là đã có người nói với anh ta”
“Tất nhiên là có người nói với nó rồi, nếu không sao nó có thế biết được chứ”
Tư Hải Minh tiền lại gần cô như ác quỷ vậy.
Đào Anh Thy phòng bị lùi vê phía sau, sau lưng chảy đầy mô hôi lạnh: “Người đó tuyệt đối không phải là tôi.”
“Vậy cô nghĩ là ai? Tôi sao?”
Tư Hải Minh hung dữ nhìn Đào Anh Thy, dường như giây tiếp theo sẽ xé xác cô ra vậy.
Sắc mặt Đào Anh Thy trắng bệch, nhưng cho dù sợ hãi, không phải do cô nói thì chính là không phải do cô nói, Đào Anh Thy vô cùng sợ hãi, buột miệng nói: “Là mẹ anh nói cho anh ta đấy”
Tốc độ tiến lại của Tư Hải Minh hơi dừng lại, đôi mắt đen hung ác nham hiểm của anh nhìn cô, nguy hiểm hỏi: “Cô nói cái gì?”
“Lẽ nào không phải sao? Vậy anh muốn tôi nói cái gì? Có điều nói ra cũng rất buồn cười. Tôi là con gái cúa kẻ thù anh, anh lại mê muội làm tình với tôi, anh không sợ mẹ anh dưới hoàng tuyền mắng anh bất hiếu sao?” Đào Anh Thy tức giận hỏi.
“Cô nói lại lần nữa cho tôi” Vẻ mặt Tư Hải Minh trở lên hung ác tàn nhẫn, bởi vì nhẫn nhịn mà gân xanh trên trán anh nổi rõ lên.
Đào Anh Thy theo bản năng mà lùi về phía sau mấy bước, lưng áp chặt vào tường: “Tôi… Tôi chỉ đang nói sự… Ưm”
Đào Anh Thy còn chưa nói xong, chỉ thấy một bóng đen lóe lên, Tư Hàn Minh tiến đến trước mặt cô, bóp chặt cổ cô: “Sao cô không nói đi? Hửm?”
“Ưm” Gổ tôi bị anh bóp, anh báo tôi nói cái gì chứ? Nguồn không khí bị mất đi, khiến gương mặt cô đỏ bừng lên, cô kéo cánh tay Tư Hải Minh ra, nhưng không thể kéo ra được.
Cô giơ chân lên dùng sức đạp vào hạ bộ của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh không hề lẩn tránh, chân của Đào Anh Thy đạp lên chân anh, người anh không hề bị lay động, cô lại đá thêm phát nữa, Tư Hải Minh không hề quan tâm đến sự phản kháng của Đào Anh Thy, như thể những cú đá này không hề đá lên chân anh vậy, tay lại càng dùng thêm lực.
“Ưm..” Đào Anh Thy mất hết sức lực, đừng nói là đá người, đến chân cô cũng không thể nhấc lên được.
Tầm nhìn của cô mờ đi, người đàn ông trước mặt dường như biến thành một người khác, cô đau khổ cầu xin: “Ba ơi… đừng mà…ba ơi.”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh khẽ động, bàn tay bóp cổ Đào Anh Thy khẽ thả lỏng, vừa buông ra, Đào Anh Thy vô lực ngã xuống mặt đất, ngồi trên đất, bên chân Tư Hải Minh.
Không khí trong lành tràn vào phổi cô khiến cô ho dự dội: “Khụ khụ khụ. Khu khụ khụ. Khụ khụ khụ”
Tư Hải Minh nhìn từ cao xuống, lạnh lùng nhìn cô.
Đào Anh Thy dần hồi phục lại, đứng dậy, đối mắt với Tư Hải Minh, nhịp tim không ốn định, cố vẫn khàn khàn như bị người khác bóp vậy, hỏi: “Anh không giết tôi sao?”